Ngoài ngưỡng mộ, thì vẫn là ngưỡng mộ.
Người Hứa gia:...
Đã biết Ninh tổng không phải là người thường từ lâu, nhưng không ngờ lại đến mức này, không hổ là chủ nhân của tập đoàn Cần Phong.
Anh cả Hứa đột nhiên nói: "Em gái, lần sau đi công tác với Ninh tổng cho anh theo với."
Bây giờ mọi người đều hiểu, người có thể được Ninh Yên dẫn theo đi khắp nơi đều là đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm, người vượt qua có thể trực tiếp trở thành lãnh đạo.
Hứa Trân không dám tin chỉ vào chính mình: "Anh nghĩ là Ninh tổng sẽ nghe lời em à?"
"Em giỏi vậy mà, cô ấy thích em thì sẽ nghe em." Hiếm khí anh cả Hứa nói được một lời tử tế.
Hứa Trân vẫn tự hiểu được. Ninh Yên là người kiên quyết, mọi chuyện đều đã có dự định, sẽ không bị ai ảnh hưởng tới.
"Nếu anh muốn được Ninh tổng chú ý, trước tiên hãy báo danh đi rèn luyện thêm đi, vào đó học tập chăm chỉ, nếu thi được thành tích tốt thì sẽ có cơ hội."
Anh cả Hứa im ỉm: "Nhưng anh đăng ký mà được nhận."
Đây mới là chuyện khiến hắn chán nản nhất. Hứa Trân vào được, nhưng hắn thì không.
Từ lâu Hứa Trân đã biết khúc mắc trong lòng anh cả, nhưng không có nói toạc ra, có một số người bình thường nhưng lại tự tin: "Vậy thì làm thêm giờ đi, nếu có thể nghiên cứu ra thứ gì đó hay ho hoặc có đóng góp lớn cho tập đoàn, đều được."
Anh cả Hứa:...
Nếu hắn có thể làm được, còn phải ở đây cầu xin sao?
"Em nên lấy chồng rồi. "
Một khi kết hôn sinh con rồi, sẽ không phải ngược xuôi như vậy nữa, biết đâu được hắn sẽ có cơ hội thì sao.
Hứa Trân không hề lay động: "Trong vòng hai năm nữa em cũng sẽ không cưới ai, em không muốn đi theo vết xe đỗ."
"Em đã bao nhiêu tuổi rồi..."
"Ninh tổng nói, 25 tuổi là độ tuổi tốt nhất để có con. Kết hôn sớm, sinh con sớm không tốt cho sức khỏe." Mà Hứa Trân còn chưa được 25 tuổi, có gì phải gấp đâu.
Anh cả Hứa âm thầm khó chịu, cố ý nói: "Em còn tin chuyện vớ vẩn này? Cô ấy nói dối để lừa những kẻ ngốc như em, muốn em bán mạng làm việc cho cô ấy."
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Vậy tôi đây có lợi gì?"
"Đương nhiên..." Anh cả Hứa đột nhiên phản ứng lại, đột nhiên nhìn thấy thiếu nữ trẻ tuổi trong sân, cả người như muốn nứt ra rồi: "A a a."
Người Hứa gia ngơ ngác nhìn lại, sao Ninh tổng lại tới đây?
Hứa Trân là người bình tĩnh nhất, nhanh chóng chạy tới: "Sao ngài lại đến đây? Chúng ta đang ăn cơm, ngài đã ăn gì chưa? Nếu không thì ăn cùng đi?"
Ninh Yên lấy ra một ít tư liệu: "Không cần, tôi tiện đường đem mấy thứ này tới cho cô, mọi người cứ ăn đi, tôi đi đây."
Cô đến và đi như một cơn gió không hề chậm trễ.
Hứa Trân nhận lấy mà không kịp nhìn kỹ: "Cảm ơn Ninh tổng, tôi tiễn ngài."
Ninh Yên đi đến cửa sân, quay đầu lại mỉm cười: "Đúng rồi, cô không phải là tên ngốc mà tôi cũng không phải là kẻ lừa gạt."
Người Hứa gia:..
Anh cả Hứa:...Chí mạng!
Ninh Yên vừa rời đi, người Hứa gia không hẹn mà cùng nhau thở phào nhẹ nhõm, cha Hứa vỗ một cái sau lưng anh cả Hứa, tức giận mắng: “Chừa cái miệng nói xấu sau lưng người ta, chừa cái miệng không biết giữ mồm giữ mép, nhìn đi, cái gì cũng bị nghe thấy."
Tên nhãi không ra gì này không có tự giác, ngay cả Ninh tổng cũng dám chê bai.
Anh cả Hứa ngơ ngác, hắn hối hận đến mức ước gì có thể rút lại những lời vừa nói.
Hắn không ngờ lại trùng hợp như vậy, liền tức giận hét lên: “Sao cái cửa sân lại không đóng lại?”
Thậm chí Hứa đại tẩu còn có hơi không ưa hắn, không trách mình mà trách cái cửa là sao? "Trong thôn có nhà nào đóng cửa ăn cơm? Tất cả đều mở, là do anh không biết lựa lời."
Anh cả Hứa nghĩ đến vẻ mặt cười như không cười của Ninh Yên, cùng những lời nói đó, toàn thân đều khó chịu: "Ninh tổng sẽ sa thải tôi sao?"
Nhìn thấy hắn túng quẫn thành một cục, khóe miệng Hứa Trân giật giật, uy phong vừa rồi chạy đâu rồi? "Không đâu, cô ấy sẽ không thèm so đo với một nhân vật nhỏ nhoi như anh đâu."
Anh cả Hứa hít một hơi dài, sau đó không vui lẩm bẩm: "Đúng vậy, tôi là nhân vật nhỏ bé, cô ấy là nhân vật lớn, không xúc phạm nỗi."