Ngày cưới đã được định sẵn, nhưng sau chuyện xấu của Hầu Lệ, ngày cưới đã bị hoãn lại, không biết cha mẹ hai bên đang nghĩ gì, dường như họ cũng không quan tâm đến chuyện này lắm.
Nhưng cô lại là người sốt ruột nhất, chỉ hận không thể tiền trảm hậu tấu, nhưng Hầu Thần sống chết không chịu, nhất quyết phải được sự đồng ý của cha mẹ hai bên.
Hầu Thần xoa xoa lông mày nói: "Anh xin lỗi, công việc của anh năm nay chưa đủ nổi bật, đã gần cuối năm rồi, anh có hơi lo lắng, căng thẳng quá."
Thực ra hắn làm việc đáng ghi nhận, có rất nhiều cống hiến thiết thực.
Nhưng mà, ánh sáng của Ninh Yên thịnh đến mức che phủ tất cả mọi người.
Nghĩ mà xem, Ninh Yên là một thanh niên trí thức bình thường, một tay thành lập tập đoàn Cần Phong, giải quyết vô số công việc làm cho người dân.
Mà những công chức như bọn họ, còn không có ai xuất sắc như Ninh Yên.
Không so sánh thì không có đau thương.
Nhưng Hầu Thần, đại đội Cần Phong vốn do hắn quản lý lại tự lập môn hộ, nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn, không biết có bao nhiêu người thầm cười nhạo hắn không có năng lực.
A Huệ mỉm cười nhẹ nhàng ôm cánh tay hắn: "Em còn tưởng là cái gì? Đi nào, chúng ta đến nhà chú Chu làm khách đi, em mang theo rất nhiều đồ tốt."
Trong lòng Hầu Thần tràn ngập lo lắng: "Làm khách thì được, tặng quà không được."
A Huệ có xuất thân tốt, kiêu ngạo không phép tắc trước mặt những người không tốt bằng cô, nhưng lại ngoan ngoãn trước mặt những người lớn tuổi cùng tầng lớp.
Nói thẳng ra là, không phải cô ấy không hiểu chuyện, mà chỉ là lựa người mà thôi.
“Anh đừng cổ hủ như vậy…”
Vẻ mặt Hầu Thần nghiêm túc nói: “Nghe anh đi.”
A Huệ mê mẩn nhìn hắn: “Thật là đàn ông.”
Hầu Thần:...
Ninh Yên cũng nhìn thấy họ, khẽ liếc nhìn rồi tiếp tục đi về phía trước, hai người lướt qua nhau.
Ninh Yên đi tới đài phát thanh của huyện một chuyến, nhưng thời gian ở lại không lâu lắm, đây không phải là loại cô cần.
Ai, vẫn phải vào thành phố, tìm các phương tiện truyền thông nhà nước như báo hàng ngày có lượng độc giả rất lớn.
Trước cửa Nhật báo thành phố Hải Thanh, Ninh Yên dừng lại, liếc nhìn vài cái, sau đó đi về phía người bảo vệ ở cửa, muốn đi vào gặp người phụ trách tờ báo.
Nhưng người bảo vệ nhìn thư giới thiệu cũng không cho cô vào, nói rằng cô phải hẹn trước.
Ninh Yên im lặng, nói chuyện hồi lâu, nhưng cô vẫn không lay động được người bảo vệ cửa.
Chẳng lễ đi một chuyến mà về không?
"Ninh Yên?"
Ninh Yên quay đầu nhìn lại, đây không phải là con gái thị trưởng sao? "Đồng chí Dương Bội Bội, chúng ta lại gặp mặt."
Cô gái trẻ đi tới, tò mò hỏi: "Gọi tôi là Bội Bội, sao cô lại ở đây?"
Trên người cô có một loại dáng vẻ ngây thơ, không biết thế sự, đôi mắt rất sáng, sạch sẽ, là một đóa hoa được nuôi dưỡng trong nhà kính.
Ninh Yên hất cằm: “Tôi tới bàn công việc, nhưng không vào được.”
"Vậy theo tôi vào đi.” Dương Bội Bội khẽ gật đầu với bảo vệ cửa: “Cô ấy là bạn tôi.”
Bảo vệ nghiêm mặt nói: "Vậy vẫn phải có thủ tục làm khách."
Dương Bội Bội cũng không có được đặc cách, cô cầm lấy sổ đăng ký nói: "Ninh Yên, cô viết đi."
Ninh Yên viết xoạt xoạt mấy nét xong, theo sau Dương Bội Bội suôn sẻ mà vào: "Cô làm việc ở đây à?"
Dương Bội Bội có ấn tượng tốt với Ninh Yên: "Đúng vậy, tôi là phóng viên, viết văn cũng rất khá."
Đây chỉ đơn thuần là sở thích của cô, cha mẹ cô cũng rất ủng hộ, thấy trở thành một phóng viên rất có mặt mũi.
Hai mắt Ninh Yên bật sáng lên, không cần tốn chút sức lực nào rồi.
Ninh Yên nói ra ý tưởng của mình và muốn nhờ phóng viên viết một bài báo đăng lên báo để quảng cáo.
Dương Bội Bội biết thân phận của cô, nhưng cô chỉ là nghe qua Ninh Yên nói về chuyện quá khứ, cũng không có thời gian để hiểu được cô đã thành lập tập đoàn Cần Phong như thế nào.
Ninh Yên chỉ đơn giản nói vài câu, đã thành công khơi dậy sự tò mò của Dương Bội Bội và khiến cô đồng ý đến tập đoàn Cần Phong để phỏng vấn.
Tính tình của cô rất tốt, dễ nói chuyện, Ninh Yên rất vui vẻ, chủ động mời cô đến nhà hàng quốc doanh dùng bữa, Dương Bội Bội có thiện cảm với cô, muốn kết bạn với người bạn này nên cô đồng ý ngay lập tức.