Hai người vừa rời khỏi tòa soạn báo, một người phụ nữ đã lao về phía họ, nắm lấy cánh tay của Dương Bội Bội, rơi nước mắt than khóc: "Bội Bội, cô thật độc ác, tôi là mẹ chồng của cô, mà cô lại muốn đuổi tôi về quê."
Một cô gái trẻ chạy theo sau, giận dữ hét lên: "Chị dâu, chị đi quá xa rồi. Chị là con gái thị trưởng, nhưng phải cái gì thì cũng phải nói đến đạo lý chứ. Anh cả là con trai cả, trách nhiệm của anh là chăm sóc những đứa em và bà mẹ ở goá của mình.”
Hai người kẻ tung người hứng, giận dữ quát tháo. "Đúng vậy, cô là con dâu của Phí gia chúng tôi, cô phải có trách nhiệm giúp đỡ chúng tôi." Một thanh niên cũng hung hăng trừng mắt nhìn Dương Bội Bội, giống như chủ nợ.
Chuyện này đã thu hút rất nhiều người, Dương Bội Bội lúc bị chặn lại sắc mặt rất khó coi, cô không giỏi cãi vã với người khác, cũng không thích tranh cãi. Cô từ nhỏ đã hiền lành lễ phép nên không thể so được bằng với những người này.
Hai người họ sau khi kết hôn đã có một khoảng thời gian rất ngọt ngào bên nhau, sống cùng nhau trong khu tập thể được đơn vị công tác phân công, nhưng từ khi cô mang thai, mẹ Phí lại từ quê lên chăm sóc cô.
Những thói quen sinh hoạt khác nhau luôn có thể gây ra mâu thuẫn và khiến Dương Bội Bội rất khó chịu, nhưng vì lòng tốt của Phí Du đối với cô, cô chỉ có thể chịu đựng và không muốn ly hôn.
Ai ngờ đâu đây mới chỉ là sự khởi đầu, sau khi sinh con, mẹ Phí vẫn không chịu rời đi, bà đưa con gái mình đến đó sống, chi tiêu của gia đình, chi phí cho hai đứa em đi học và còn tiền nuôi con nữa, cộng lại thật sự là không đủ dùng.
Nếu không có sự trợ cấp thỉnh thoảng từ nhà ngoại thì làm sao mà qua nổi? Giúp đỡ gia đình là chuyện nên , nhưng sự giúp đỡ vô tận này quá mệt mỏi.
Nhà họ Phí không những vô ơn mà còn bắt lỗi cô, họ cảm thấy từ khi cô gả vào nhà Phí, mọi thứ của cô đều thuộc về Phí gia, tiền lương của cô cũng thuộc về Phí gia. Mẹ Phí còn muốn cô giao tiền lương của cô ra, nhưng cô nói muốn về bàn bạc với bố mẹ nên Phí Du đã đến nói chuyện với mẹ Phí và mọi chuyện cũng được dẹp sang một bên.
Bình thường cô có thể chịu đựng những xung đột liên miên, nhưng cô không thể chịu đựng được việc Phí gia trọng nam khinh nữ, coi thường đứa con gái do cô sinh ra, gọi con bé là tiền bồi hóa, ép cô sinh con trai, ép cô ấy phải dùng nhiều biện pháp dân gian khác nhau.
Dương Bội Bội cũng rất ngốc, thường xuyên báo tin tốt nhưng không báo tin xấu cho cha mẹ, điều này khiến Phí gia càng ngày càng kiêu ngạo, sau khi thật chọc giận cô thì cô liền về nhà mẹ đẻ, mới có thể áp chế khí thế người Phí gia.
Vì vậy cô quyết tâm phải cho Phí Du chịu đau khổ một chút, để Phí gia trở về quê. Bọn họ liền phát điên.
Mẹ Phí khóc lóc kể lể với những người chứng kiến rằng con dâu bà là con gái của một quan chức cấp cao, tính tình rất xấu, cực kỳ kiêu ngạo, không tôn trọng nhà chồng và suốt ngày mắng mỏ họ.
Hiện tại lại đòi đuổi bọn họ di.
Lúc trách cứ Dương Bội Bội, Phí gia càng lúc càng nhiệt tình hơn: "Dương Bội Bội, cô dựa vào quyền lực của thị trưởng, coi thường người dân đáng thương chúng tôi..."
Vừa vào đã lấn lướt chiếm thế, đem thị trường ra để lợi dụng đặt điều, họ đâu là muốn chống lại Dương gia sao.
Dù Dương Bội Bội có ngu ngốc đến đâu, cô vẫn biết điều này là không phù hợp. "Tôi không có, các người nói bậy."
Nhưng ngoài mấy chữ này, cô không thể nói thêm lời nào để phản bác lại cả, mặt đỏ bừng vì uất ức.
Cô em chồng Phỉ gia chế nhạo: “Cô có, nếu cô không phải con gái thị trưởng, sao cô dám bắt nạt mẹ chồng mình…” Nói giống như bản thân là nạn nhân vậy.
Ninh Yên vốn không muốn xen vào việc nhà của người khác, nhưng đến chuyện của thị trưởng Dương, cô lại không thể đứng ngoài.
Thành thật mà nói, thị trưởng Dương đối xử với cô rất tốt, ủng hộ công việc của cô. Nếu sự nghiệp của ông bị chùn bước vì chuyện này, việc thay đổi thị trưởng cũng không phải là điều gì tốt.