[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 732

Chương 732 -
Chương 732 -

Cô đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Nếu cô ấy không phải con gái của thị trưởng, các người còn đứng đây diễu võ dương oai sao?”

Mẹ Phí trừng mắt nhìn cô: “Cô là ai? Liên quan gì đến cô?”

Ninh Yên vẫn điềm nhiên. "Các người lại là ai? Dương Bội Bội có mối thù giết cha hại mẹ với các người sao? Hay cô ấy nợ các hàng trăm vạn? Các người ai nấy hung hăng như quỷ dữ. Những người không biết nhìn vào còn tưởng các người là tàn tích của chế độ phong kiến, xem thường phụ nữ thời đại mới... "

Trùm cuối vừa ra tay, sắc mặt của Phí gia đều xanh mét, hai người nhìn nhau. Mẹ Phí hít sâu một hơi, không dám đi sâu vào vấn đề này, “Tôi là mẹ chồng của cô ta, cô ta có trách nhiệm phải chăm sóc tôi…”

Ninh Yên trợn mắt hỏi, các người có phải là mấy kẻ mù luật không vậy, thậm chí còn không có lương tri, trông như một lũ cặn bã.

"Sai rồi, con trai của bà mới là người phải chịu trách nhiệm với bà. Bà nuôi hắn từ nhỏ, hắn nuôi bà về già. Đó là lẽ tự nhiên."

Bây giờ không còn khái niệm này, nới nào cũng đều quy định con dâu phải phụng dưỡng cha mẹ chồng, vậy còn người chồng thì không có bất kỳ ràng buộc nào, công lý ở đâu?

Ninh Yên thay đổi suy nghĩ, dừng lại một lúc, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ hắn từ chối? Vậy thì hắn bất hiếu rồi. Mau đi kiện hắn đi, nhân dân toàn quốc ủng hộ bà, mau đi nhanh đi."

Mẹ Phí sửng sốt, "Con trai tôi rất hiếu thảo, nhưng con dâu lại bất hiếu ..."

Bà chưa kịp nói xong thì Ninh Yên đã ngắt lời bà, "Không phải là hắn không có bản lĩnh đó chứ? Thật à? Một người đàn ông cao lớn khỏe mạnh mà không chăm sóc nổi cho mẹ của mình sao? Đúng là phế vật mà, đàn ông như này thì sau còn có tác dụng gì nữa đâu?"

Lại một lần nữa mẹ Phí lại bị chặn họng. Con trai lớn là niềm tự hào của bà ta, là chỗ dựa tương lai của bà... Làm sao có thể bị để hắn bị tổn hại dù chỉ một chút?

“Con trai tôi rất có năng lực, nhưng con dâu không đồng ý nuôi tôi…” Bà cố gắng hết sức đổ tội hết lên người con dâu.

Ninh Yên càng thêm kinh ngạc, lên giọng: "Hả, con trai của bà thật ra lại là một kẻ ngốc chỉ nghe lời vợ sao? Vì nghe lời vợ mà không hiểu thảo à? Kiện hắn! Đưa hắn vào tù!"

Người Phí gia:…..

Quần chúng vây xem đều cảm thấy có đạo lý.

Mẹ Phí tức giận đến mức chỉ vào Dương Bội Bội chỉ trích: "Cô ta muốn đuổi tôi về sống ở nông thôn."

Ninh Yên nghe vậy thì tức giận, "Bà à, bà bị vậy? Có phải bà chướng mắt nông thôn không? Sao bà lại coi thường nó như vậy? Nếu không có mảnh đất đó để nuôi sống bà, làm sao bà có thể sống được đến ngày hôm nay? Làm người không thể vô ơn như vậy!

“Còn nữa, bà cứ nói người khác coi thường nông dân, nhưng thực ra bà mới là người coi thường, nếu không thì tại sao bà lại từ chối về lại nông thôn nơi bà sinh ra và lớn lên? Bà đã quên mất cội nguồn của mình rồi sao. "

Rõ ràng là không phải nhưng không thể phản bác được, Phí gia chỉ biết tức giận trừng mắt.

Cô em chồng họ Phí trợn mắt, "Cô nói sai rồi, chúng tôi không ghét, chúng tôi chỉ muốn ở lại thành phố với anh cả, anh ấy là trụ cột của chúng tôi..."

Ninh Yên ngước nhìn cô, không khỏi lắc đầu: “Các anh em cô đều bị khuyết tật à? Không có anh trai thì không thể tự đi lại được sao? Còn phải làm trang sức bám trên người anh cả? Chủ tịch đã nói, phụ nữ chống nửa bầu trời, cô dám làm trái? Tư tưởng của các người có vấn đề.”

“Cô nói bậy.” Người Phí gia bị dọa sợ rồi, người phụ nữ này đáng sợ quá, hở chút là bị áp đảo.

Hoàn toàn quên mất vừa rồi cả nhà bọn họ đối xử với Dương Bội Bội như thế nào.

Ninh Yên nghiêm túc nói, "Mọi người đến xem, gia đình này không muốn làm việc, chỉ muốn hút máu người khác. Đây là hành vi gì vậy?"

Phí gia dùng đạo hiếu đàn áp người, vậy cô liền chụp lại mũ cho bọn họ, gậy ông đập lưng ông.

Mẹ Phí sắp khóc không ra nước mắt, thật sự muốn chặn miệng cô lại: "Làm ơn đừng nói nữa, Bội Bội, nhanh thuyết phục cô ta đi."

Bình Luận (0)
Comment