Ninh Yên bưng cho ông một ly sữa chua: “Nếm thử xem, đây là sản phẩm mới được phát minh ra, tốt cho dạ dày.”
Xưởng trưởng Hàn trừng mắt nhìn cô một cái: “Chỉ biết ăn.”
Ninh Yên cười tủm tỉm nói: “Như vậy đi, ở lại một nửa, trong vòng nửa năm thay phiên nhau ở lại được không?”
Xưởng trưởng Hàn đoạt lấy ly sữa chua, hung hăng uống một ngụm, vị vừa chua vừa ngọt làm ông hơi hơi nhíu mày: “Ninh Yên, chỗ này của cô đúng thật là có độc.”
Ninh Yên cầm lấy một cái bánh quy nhỏ ăn, mùi sữa thơm vô cùng: “Ha ha ha, xưởng trưởng Hàn, ông giới thiệu hết cho tôi những xưởng ông đang bắt tay hợp tác đi.”
Xưởng trưởng Hàn sợ đến ngây người: “Cô quang minh chính đại yêu cầu biết cơ mật thương nghiệp của nhà người ta tới vậy luôn à?”
Ninh Yên vô cùng thản nhiên đáp: “Cơ mật quan trọng nhất của chúng tôi đã rộng mở đối với người của ông, sự quý giá nhất chính là tôi không hề giữ lại gì cả mà dạy học cho nhân kỹ thuật viên của ông, đủ thẳng thắn chân thành rồi chứ? Ông không hồi báo lại chút nào sao? Tôi còn cho rằng chúng ta đang là đối tác hợp tác với nhau đó.”
Xưởng trưởng Hàn không có lời gì để nói, chỉ có thể thở dài.
Xưởng trưởng Hàn cuối cùng cũng phải rời đi, ông nhờ Ninh Yên đặc biệt chăm sóc con gái, hiện giờ Hàn Thượng Du quyết tâm muốn ở lại.
Mà Hàn Lực Tranh thì khóc la đòi đi về, sống chết cũng không chịu ở lại chỗ này, hắn bị đám nhỏ Ninh gia ngược phát khóc.
Hắn cho rằng Ninh Tứ tuổi nhỏ nhất, chắc chắn có thể thắng, kết quả là bị vả mặt.
Ninh Tứ không còn là đồng thau nhỏ nữa, đã là bạch nhân rồi, tên học dở như Hàn Lực Tranh căn bản không phải là đối thủ.
Tiễn đoàn người xưởng trưởng Hàn đi xong, Ninh Yên nhìn một nửa nhân viên nghiên cứu ở lại, vẫn khá vừa lòng, giải quyết hoàn mỹ vấn đề không đủ nhân thủ.
Ninh Yên chạy tới xưởng nuôi heo ở huyện thành, thuận lợi lấy được đơn đặt hàng đầu tiên, bán thức ăn chăn nuôi ra ngoài.
Cô cầm một phần đơn đặt hàng đó và báo cáo thí nghiệm đi đến xưởng nuôi heo ở thành phố bàn chuyện làm ăn, vừa mới đi đến cổng lớn, bảo vệ ở cửa đã vui vẻ kêu lên: “Cô là đồng chí Ninh Yên sao?”
“Tôi là Ninh Yên.”
Bảo vệ vô cùng nhiệt tình: “Tin tức trên báo kia cả nhà chúng tôi đều xem, vợ con tôi vô cùng thích cô, khen cô làm rạng danh phụ nữ.”
“Cảm ơn.” Ninh Yên dựa vào sự nhận biết rộng thuận lợi đi vào, bàn việc làm ăn rất thuận lợi.
Ninh Yên phát hiện từ sau khi cô được nổi danh trên báo chí, mọi việc đều trở nên thuận buồm xuôi gió, một đường đi thẳng băng đều dựa vào việc nổi tiếng, lấy được không ít đơn hàng.
Thời buổi này lực ảnh hưởng của báo giấy quá lớn, điểm này cũng làm Ninh Yên rất bất ngờ.
Vì thế Ninh Yên đặc biệt mời Dương Bội Bội ăn một bữa cơm, cảm ơn cô đã viết báo.
Hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, tinh thần diện mạo cả người của Dương Bội Bội đã trở nên khác biệt, có thêm cảm giác phụ nữ thành đạt có sự nghiệp.
Chồng của cô ấy Phí Du từ khi đến thành phố khác đối đãi với cô còn tốt hơn trước, thường xuyên gửi thư về, cảm tình ngược lại trở nên tốt hơn.
Mà người Phí gia cũng nhận ra tình huống thực tế, khí thế kiêu ngạo khi trước hoàn toàn bị đánh rớt, nịnh bợ còn không kịp.
Mẹ Phí luôn mồm khen Dương Bội Bội là con dâu ngoan, em chồng càng bám lấy không chịu buông, miệng trơn như bôi mỡ, còn bỏ được tiền túi ra tặng quà.
Vì muốn Dương gia có thể giúp cô tìm được một mối hôn sự tốt mà vô cùng chăm chỉ.
Lần đầu tiên Dương Bội Bội biết người Phí gia cũng có thể nói chuyện đàng hoàng, cũng biết nịnh bợ.
Hóa ra chỉ có bản thân mình cứng rắn, người khác mới không dám khinh thường.
Quan hệ với nhà chồng, không phải gió đông áp gió tây, thì sẽ là gió tây áp gió đông.
Cô cảm nhận được sự thống khoái xưa nay chưa từng có được.
Ninh Yên cũng mừng thay cho cô : “Phụ nữ nhất định phải có sự nghiệp và vòng bạn bè của riêng mình, phải có phẩm cách và tư tưởng độc lập.”
“Cô nói quá đúng.” Dương Bội Bội vô cùng thích phong cách làm việc lưu loát quyết đoán của Ninh Yên.