Cô lớn lên quả thật rất xinh đẹp, trang điểm cũng là phong cách tây, nhưng thái độ cao ngạo làm người khác không vui, mọi người đều yên lặng tránh ra.
Mọi người tụm tốp năm tốp ba nói chuyện phiếm, cố ý bài xích Vương Thải Hoàng ở bên ngoài.
Giương mặt tươi cười của Vương Thải Hoàng suy sụp, có chút tức giận, đám người quê mùa đó dựa vào cái gì mà xa lánh cô? Nhìn một cái xem trên người mấy cô đang mặc cái gì chứ? Quần áo toàn là mụn vá, sao còn không biết xấu hổ mặc lên chứ?
“Anh chồng của tôi là thủ trưởng.”
Hiện trường yên tĩnh, tự nhiên lại trở nên xấu hổ, thì làm sao, chẳng lẽ muốn các cô ấy tiến lên quỳ liếm cô ta sao?
Lúc này ai mà thò lại gần nói chuyện chính là đang nịnh nọt, các cô dâu đều muốn có mặt mũi, đây lại là thời điểm quan trọng nhất trong cuộc đời, ai tình nguyện ở trước mặt nhiều người như vậy bị dán lên cái nhãn vua ninh nọt chứ?
Sau này còn làm người như thế nào?
Vương Thải Hoàng càng bị bài xích hơn, cô càng nghĩ càng tức giận, ngồi nghịch bật lửa mà cô nhờ người mua từ Thượng Hải về, đây là lễ vật cô muốn đưa cho Liễu Bảo Thành trên lễ đường, ninh cho hắn vui.
Một khi hắn vui chị của hắn sẽ vui, cô cũng có thể thuận lợi dung nhập vào Đường gia.
Nghĩ đến Liễu Thanh Thanh, cô liền nghĩ đến mấy anh em Ninh Yên, nói là quan hệ huyết thống, quả thật không thể tin nổi.
Tưởng tượng đến cảnh Ninh Yên phải gọi cô là mợ, cô liền vô cùng vui vẻ, lại có chút thống khoái bí ẩn.
Cô là người lớn trong nhà, xem sau này Ninh Yên ở trước mặt cô có thể kiêu ngạo thế nào.
Chỉ là, sau này Nghiêm Lẫm cũng phải gọi cô là mợ sao?
Trong một phút ngắn ngủi cảm thấy lòng chua xót…
Bỗng nhiên có người hoảng sợ thét lên chói tai: “A a a, cháy.”
Vương Thải Hoàng ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng, chỉ thấy mọi người đều đang hoảng sợ nhìn cô, làm sao vậy?
“Mau cởi quần áo ra, mau lên.”
Vương Thải Hoàng còn chưa kịp phản ứng lại, hơi hơi cúi đầu, lại nhìn thấy quần áo của mình đang cháy.
Cô bị dọa ngu người, sợ hãi nắm chặt lấy lồng ngực mình, tay chân lạnh toát, phảng phất như bị tảng đá ngàn cân đè lên.
Thấy cô không có phản ứng mọi người gấp không chịu được, có người gan dạ cầm khăn lông ném qua, muốn giúp đỡ dập tắt ngọn lửa.
Tâm hoảng ý loạn lại đập trúng mặt Vương Thải Hoàng, cô đau đến hít sâu một hơi.
Nhưng cũng không rảnh lo chuyện đó, cô gái kia điên cuồng đập khăn lông, những người khác hô lên bảo Vương Thải Hoàng nhanh cởi quần áo ra, hiện trường hỗn loạn một đoàn.
Vương Thải Hoàng là người xảy ra chuyện, nhưng lại như bị đông cứng tay chân, cả người vẫn không nhúc nhích, không có một chút phản ứng nào.
Cho đến khi một chậu nước hắt vào mới dập được ngọn lửa, cũng làm Vương Thải Hoàng như con gà bị rớt vào nồi canh, cả người chật vật không chịu được.
Lúc chị em Liễu Thanh Thanh nghe tin chạy tới, mặt mày Vương Thải Hoàng đã xám như tro ngồi dưới đất khóc rống lên không ngừng, tóc ẩm ướt bết bát, trên người có một cái áo khoác quân đội che lại cảnh xuân.
Liễu Bảo Thành đau lòng muốn chết, ôm chặt lấy cô: “Có sao không? Không bị thương gì chứ? Có chỗ nào không thoải mái không? Anh đưa em đi đến phòng y tế.”
Vương Thải Hoàng chỉ biết khóc thút thít, làm Liễu Bảo Thành gấp gáp vô cùng.
Một cô dâu đứng ra nói: “Tôi là y tá, tôi đã kiểm tra qua cho cô ấy, chỉ bị phỏng một chút, tôi cũng đã giúp cô ấy xử lấy đơn giản rồi, không có gì đáng lo cả.”
May mắn bây giờ là mùa đông, quần áo mặc rất dày, đáng tiếc quần áo đẹp đều đã bị cháy hỏng.
Liễu Bảo Thành thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Không có chuyện gì là tốt rồi, cảm ơn mọi người.”
Liễu Thanh Thanh nổi lòng nghi ngờ hỏi: “Tại sao chỉ có một mình cô ấy xảy ra chuyện?”
Nhiều người như vậy ai cũng không sao, chỉ có quần áo Vương Thải Hoàng bị cháy, trong này có gì mờ ám đúng không?
Cô dâu làm y tá kia chần chờ một chút rồi nói: “Cái đó… một mình cô ấy trốn ở trong góc chơi bật lửa.”
Liễu Thanh Thanh:….
Ngực bà như có một đám lửa không thể tiêu tán, Vương Thải Hoàng chơi bật lửa cũng có thể chơi đến mức gây hỏa hoạn sao? Bị thiểu năng à?