Nhưng hôm nay là ngày đại hỉ, bà khó mà nói gì được.
“Bình an là tốt rồi, Bảo Thành, đưa Thải Hoàng đi đổi quần áo đi, nhanh chóng một chút.”
Nước mắt Vương Thải Hoàng rơi xuống lã chã, đau lòng vô cùng: “Em đã chuẩn bị cả bộ quần áo này kỹ lưỡng biết bao.”
Liễu Thanh Thanh biết bộ đồ kia của cô ta đắt bao nhiêu, dùng hết ba tháng tiền trợ cấp của Liễu Bảo Thành, nhưng mà dù sao chuyện này em trai em dâu đều vui lòng, bà cũng chỉ có thể nhịn, có điều vừa mới mặc lên người đã bị hủy đi bà cũng thấy đau lòng.
Nhưng bà vẫn phải an ủi một câu: “Đồ ngày thường cô mặc cũng rất đẹp rồi.”
Tiền của Vương Thải Hoàng đều tiêu pha ở việc trang điểm ăn mặc, ngày thường mặc cũng vô cùng hoa hòe lòe loẹt.
Cô mờ mịt được Liễu Bảo Thành ôm đi ra ngoài, bỗng nhiên nhìn thấy Ninh Yên ở trong đám người, trong mắt hiện lên một tia u ám, bỗng nhiên đưa ngón tay hướng về phía cô: “Bảo Thành, em muốn mặc quần áo này, anh kêu cô ta cởi ra cho em mượn mặc đi.”
Ánh mắt mọi người đều nhìn vào quần áo trên người Ninh Yên, một chiếc áo khoác kẻ ca rô làm cô tỏa sáng lấp lánh.
Thời buổi này vật tư khan hiếm, mấy anh em mặc chung một cái quần là chuyện bình thường.
Người kết hôn không có quần áo đẹp, mượn người khác cũng là chuyện bình thường, chẳng hạn như lưu hành nhất là quân trang màu xanh lục được đám thanh niên yêu thích nhất, nhưng không phải ai cũng có tiền đặt mua, vì vậy liền tìm đến bạn bè mượn mặc.
Nhưng từ trước đến nay Ninh Yên không thích mặc lại quần áo cũ của người khác, cũng không thích đem quần áo mà mình đã mặc cho người khác mặc.
Cô nhàn nhạt từ chối: “Không cho mượn.”
Lời này như chọc vào tâm can của Vương Thải Hoàng, cô lập tức giận giữ: “Tại sao cô lại vô tình lãnh khốc như vậy? đây chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, cô cũng không chịu giúp sao?”
Cô ta nói giống như là Ninh Yên thiếu cô ta mấy ngàn vạn tiền vậy.
Liễu Bảo Thành chỉ một lòng muốn dỗ cô ta cao hứng liền nói: “Ninh Yên, cô giúp đỡ đi, chỉ một ngày mà thôi, tôi đảm bảo sẽ không làm dơ.”
“Không cho.” Ninh Yên vẫn nói giống như cũ, cô chướng mắt loại người như Vương Thải Hoàng.
Rõ ràng là đang yêu đương với Liễu Bảo Thành, quay đầu lại đi bày tỏ với Nghiêm Lẫm, quái quỷ gì chứ.
Lông mày Liễu Bảo Thành nhăn lại, trong lòng bất mãn, sao cô lại như vậy chứ? Nhưng hắn không dám ăn nói ngang ngạnh với Ninh Yên, khép nép xin xỏ: “Coi như là tôi cầu xin cô, Ninh Yên, cầu xin cô.”
Vương Thải Hoàng hơi ghét bỏ, hắn là bậc bề trên nha, ăn nói khép nép cầu xin người ta như vậy thật là quá mất mặt.
Những người khác cũng có chút không đành lòng: “Ninh tổng, hôm nay là ngày vui, coi như là cô chúc phúc cho bọn họ đi, giúp bọn họ một chuyện.”
“Đúng vậy, Ninh tổng, hôm nay cô dâu là lớn nhất, người ta cũng không dễ dàng gì, đây là thời khắc quan trọng nhất của đời người, đừng để bọn họ lưu lại tiếc nuối.”
Đối mặt với đám người áp đặt đạo đức này, Ninh Yên không túng quẫn chút nào, không chút hoang mang nào hỏi lại: “Tôi chỉ không rõ, cô ta không có bộ quần áo thứ hai sao? Vì sao nhất định một hai phải mặc quần áo của tôi để kết hôn? Tôi không thể không nghi ngờ cô ta có ý đồ gì đó với tôi mà không thể cho ai biết.”
Đám người ồ lên, cô đang nói cái gì thế? Ý đồ gì?
Vương Thải Hoàng không nghĩ tới cô cường thế như vậy, không chịu thỏa hiệp dù chỉ nửa điểm, tức không chịu được: “Cô nói bậy, là do cô keo kiệt, là đang khinh thường tôi, ô ô ô.”
Hốc mắt cô ta đỏ hoe, khóc hoa lê đái vũ, bày ra một bộ dạng người bị hại rất sống động.
Liễu Bảo Thành đau lòng không thôi: “Ninh Yên, cô ấy chỉ là cảm thấy quần áo của cô đẹp…”
“Mặc một bộ đồ cũ thì không thể kết hôn sao?” Thật ra Ninh Yên biết tâm tư của Vương Thải Hoàng, chỉ là không chịu được việc thua kém cô, muốn cướp đồ của cô.
Đàn ông, quần áo, thứ gì tốt cũng muốn cướp hết, cũng không sợ căng đến chết.
Vậy đừng trách cô hung hăng gõ một cái: “Nói trắng ra là, đang ái mộ hư vinh mà thôi, chê nghèo thích giàu, ham hưởng thụ vật chất…”