[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 763

Chương 763 -
Chương 763 -

“Cô nói bậy.” Vương Thải Hoàng vừa sợ lại vừa tức, tâm niệm xoay chuyển: “Bảo Thành, thanh danh em bị hủy thành như vậy, em không muốn liên lụy đến anh, hay là chúng ta đừng kết hôn nữa.”

Cô ta làm vậy là lấy lùi làm tiến, tỏ ra yếu thế để tranh thủ được sự đồng tình.

Ngực Liễu Bảo Thành tê rần, tức giận lập tức nóng máu lên, ngữ khí thay đổi: “Ninh Yên, tôi là chú ruột của cô, Thải Hoàng chính là mợ cô, chúng ta là người nhà, cô cho cô ấy mượn mặc một ngày đi, coi như tôi cầu xin cô.”

Mọi người đều rất kinh ngạc, bọn họ là thân thích sao? Vậy sao lại trở mặt thành như vậy?

Ninh Yên không nhịn được cười: “Phốc, các người muốn mượn quần áo làm thật nhiều trò, lúc thì giả đáng thương lúc thì nhận người thân, kế tiếp là cái gì? Cướp lấy để mượn sao? Lột quần áo của tôi sao?”

Nghiêm Lẫm khẽ nhíu mày, che ở trước mặt Ninh Yên, tư thái bảo hộ.

Sắc mặt Liễu Bảo Thành đổi tới đổi lui, nói thật, tuy nói là người thân nhưng hắn cùng Ninh Yên chưa từng ở chung với nhau, có thể có cảm tình gì được?

Vương Thải Hoàng mới là bảo bối hắn ôm trong lòng bàn tay, không nỡ để cô ấy chịu chút tủi thân nào.

Đương nhiên hắn phải che chở cho Vương Thải Hoàng: “Ninh Yên, không phải chỉ là mượn một bộ quần áo thôi sao? Cô tính toán chi li đến nỗi như vậy sao? Tôi mua của cô, bao nhiêu tiền, cô ra cái giá đi.”

Đây là nguyên liệu nhập khẩu, trên thị trường không có bán, người làm ra chính là sự phụ già có tay nghề lâu năm làm quần áo quốc bảo của lãnh đạo cấp cao, trên thị trường là vô giá.

Ninh Yên cười lạnh lùng: “May mắn tôi và cậu không có nửa điểm liên quan đến nhau, nếu không có một người cực phẩm như vậy, chỉ biết đổ tai họa lên người nhà để lấy lòng phụ nữ thì thật là xui 18 đời.”

Liễu Bảo Thành sợ ngây người, Ninh Yên há mồm nói thật độc.

Liễu Thanh Thanh vỗn dĩ không muốn xen vào chuyện này, nhưng nghe đến đó không nhịn được nói: “Ninh Yên, đây là sự thật, Bảo Thành là chú ruột của cô.”

Ninh Yên cười ha hả: “Lúc nghèo túng đều hận không thể dẫm lên đá mấy đá, có tiền đồ rồi yêu ma quỷ quái gì cũng chạy tới nhận người thân, có một số người ấy à, chính là thấy sang bắt quàng làm họ thấy nghèo thì khinh.”

“Ninh Yên, cô thật quá đáng…” Liễu Thanh Thanh tức đến đỏ mặt.

Đôi mắt Ninh Yên cong lên đầy nguy hiểm: “Phó đoàn trưởng Liễu, em dâu tương lai của bà vì để trốn tránh việc kết hôn, thiêu hủy quần áo trên người, đây chính là quần áo mà em trai bảo bối của bà tốn mấy tháng tiền trợ cấp mới mua được, phỏng chừng bà là người trợ cấp số tiền này ha.”

“Chậc chậc, có chị gái cho không thật là tốt, lưng thật cứng.”

Cô trực tiếp xé toạc, làm ba người lật đến nghiêng trời lệch đất.

Ai cũng ỷ vào việc mình là người lớn, muốn áp đầu cô xuống, nằm mơ đi.

Câu nói của cô làm mọi người đều sợ ngây người, có ý gì?

Ninh Anh Liên tò mò hỏi: “Trốn tránh kết hôn? Không phải chứ? Vì sao vậy?”

“Phụ nữ không muốn gả lại không thể không gả, nguyên nhân trong đó còn cần tôi nói sao? Mọi người đều hiểu mà.” Ninh Yên ý vị thâm trường cười nói: “Có một số việc, nhìn thấu không nên nói toạc.”

Mẹ nó, mọi người tựa như bắt được điểm gì đó, tưởng tượng mạnh mẽ.

Không muốn gả, đó chính là không thích gả đi, nói không chừng trong lòng đã có người nào đó, yêu người khác rồi.

Không thể không gả, đó là do dùng quyền thế áp bách sao? Ngẫm lại Liễu Thanh Thanh đứng sau lưng Liễu Bảo Thành, mọi người tỏ vẻ đã hiểu.

Không phải Vương Thải Hoàng không muốn gả đi, cô còn muốn gả đi thật vẻ vang, nhưng người cô muốn gả nhất không phải là Liễu Bảo Thanh.

Ở trước mặt nhiều người cô chỉ có thể cho thấy lập trường của mình: “Tôi thật sự yêu Bảo Thành, tôi cực kỳ nguyện ý gả cho anh ấy…”

Ninh Yên ngắt lời nói: “Quần áo là cô tự thiêu cháy sao? Hay là người khác thiêu?”

Một cô dâu lớn tiếng nói: “Là chính cô ấy đốt cháy.”

Các cô cũng cảm thấy kỳ quái, quần áo đang êm đẹp như vậy sao lại cháy? Chuyện này không hợp lẽ thường chút nào.

Hóa ra là không muốn gả đi sao?

Bình Luận (0)
Comment