[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 770

Chương 770 -
Chương 770 -

Lúc không nói chuyện, cậu bé là một đứa nhóc xinh đẹp, có phần mềm mại. Vừa mở miệng ra liền khiến người ta tức tới phát khóc.

Tuổi này của nó vẫn đã rất kiêu ngạo, không sợ trời không sợ đất.

Gương mặt Vương Thải Phượng tái xanh: “Mày…”

Ninh Tứ trừng mắt, còn có khí thế hơn cả cô: “Tôi cái gì mà tôi? Bắt nạt trẻ vị thành niên là hành động biến thái, độc ác! Buồn nôn!”

Lời này của cậu bé quá mức tàn nhẫn, nhưng vấn đề là cậu bé không hề nói sai.

Vương Thải Phượng là một người trưởng thành hơn 20 tuổi, lại đi gây rối với một đứa bé, cô quả thật có vấn đề,

Vương Thải Phượng bị chọc tức tới mức nghi ngờ nhân sinh, khóe mắt đỏ lên.

Liễu Bảo Thành ôm lấy cô: “Ninh Tứ, đây là mợ của cháu.”

Nói thật, mấy đứa trẻ của Ninh gia đều không dễ chọc, đừng xem Ninh Tứ nhỏ tuổi nhật, nhưng cậu bé có tính cách tinh quái nhất, mồm mép linh hoạt nhật.

Ninh Tứ thấy bọn họ rất phiền phức: “Chú càng đáng ghê tởm, chỉ biết bảo vệ một người phụ nữ giả tạo, không có nửa phần thật lòng nào, rác rưởi, cháu cảnh cáo chú lần cuối, đừng lôi kéo quan hệ gì nữa, cháu không nhận, cả nhà cháu cũng không nhận, ngại xấu hổ mất mặt.”

Lời nói của đứa bé vừa thật lòng vừa tàn nhẫn.

Vương Thải Phượng không khỏi thẹn quá hóa giận: “Ninh Yên, nó do một tay cô dạy ra đấy à?”

Ninh Yên giương cằm lên, rất tự hào: “Đúng vậy, tôi vẫn luôn dạy bọn chúng, bọn chúng sẽ không trêu chọc ai, nhưng cũng hoàn toàn không sợ ai.”

"Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, chỉ đành lột sạch da mặt người đó, đạp mấy đạp dưới chân."

Đối cách nói khác, đây là do Vương Thải Phượng tự chuốc lấy.

Đôi mắt Đường Mẫn Nhi lấp lánh ánh sáng: “Chị của em thật uy phong.”

Ninh Miễu không vui trợn mặt nhìn cô bé: “Đó là chị của chị.”

Tôn sùng kẻ mạnh là bản tính của con người, Đường Mẫn Nhi đã lớn lên trong quân đội từ nhỏ, nên càng yêu thích sức mạnh của kẻ mạnh.

Ninh Yên mạnh mẽ như vậy, nên cô bé rất tôn sùng cô: “Như nhau cả, như nhau cả, chị của chị cũng là chị của em.”

Vương Thải Phượng tức tới phát khóc, cô ta khóc òa lên sau đó chạy đi, Liễu Bảo Thành vội vàng đuổi theo cô.

Liễu Thanh Thanh vô cùng lo lắng, không nhịn được trừng Ninh Tứ một cái, kết quả, chỗ ngồi của Đường Mẫn Nhi ở gần Ninh Tứ nhất, cô bé liền hiểu lầm: “Mẹ, tại sao mẹ lại trừng con? Cha, con đã làm sai chuyện gì rồi sao?”

Đường Tam Phong gắp cho con gái một cái đùi gà: “Không có, có một số người quá mức xúi quẩy.”

Liễu Thanh Thanh:...

Ăn cơm xong, Nghiễm Lẫm đưa Ninh Yên đi dạo xung quanh: “Trước đây không lâu, ông nội có nhắc tới em, khen em làm rất tốt.”

Đây là lần đầu tiên ông nội hắn khen Ninh Yên trước mặt hắn, điều này khiến hắn rất vui vẻ.

Nghe thấy giọng điệu tự hào của hắn, Ninh Yên không khỏi bật cười: “Ông ấy xem báo cáo à? Không có cách nào, em đây vốn đã xuất sắc như thế.”

Nghiêm Lẫm rất thích dáng vẻ tràn ngập tự tin của cô: “Ông ấy hỏi tuổi của em.”

Ninh Yên sững sờ một hồi: “Có ý gì?”

Nghiêm Lẫm nắm tay cô chậm rãi đi lên phía trước: “Ông ấy không nói… Nhưng có lẽ là giục hôn, dù sao anh cũng đã lớn tuổi, không còn nhỏ nữa.”

Ninh Yên nghiêm túc suy nghĩ, cô khẽ lắc đầu: “Không tới mức đấy, ông nội anh không thể chỉ vì một bản báo cáo mà đồng ý em, trước khi giải quyết xong tai họa ngầm trên người em, lão hồ ly như ông nội anh sẽ không dễ dàng phun ra.”

Nghiêm Lẫm mím môi: “Tiểu Yên, ông nội anh, ông ấy…”

Không đời hắn nói xong, Ninh Yên đã cắt đứt lời hắn: “Em không trách ông ấy, đổi lại là em, em cũng sẽ lựa chọn như vậy, coi trọng đại cục, đứng ở lập trường của ông nội Nghiêm, em hoàn toàn có thể hiểu được, dù sao Nghiêm gia không phải chỉ có một mình Nghiêm Lẫm.”

Nghiêm Lẫm mím môi: “Nhưng anh muốn lấy em, nằm mơ cũng muốn.”

“Có phải anh ngưỡng mộ gia đình người khác sống hạnh phúc, trai gái thành đôi?” Ninh Yên cúi đầu, giẫm lên những hòn sỏi nhỏ dưới chân: “Hay là anh suy nghĩ một chút về việc đổi người khác?”

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cô rất hoảng loạn.

Bình Luận (0)
Comment