[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 769

Chương 769 -
Chương 769 -

Đường Mẫn Nhi nhìn sang: “Chị cả, em muốn tới nhà chị ăn pudding.”

Ninh Yên bĩu môi, cô gắp một miếng thức ăn cho vào miệng, động tác khoa trương: “Đói bụng quá, ăn cơm thôi, ăn cơm thôi.”

Cô hoàn toàn không muốn tham gia vào chuyện của Đường gia.

Cô vừa nói chuyện, mấy đứa nhỏ Ninh gia lập tức bưng bát cơm lên, phụ họa gật đầu: “Đói, đói quá.”

Cho nên có kéo bọn chúng vào cũng vô ích, bọn chúng chỉ muốn ăn cơm.

Động tác của bọn chúng hoàn toàn giống nhau, vô cùng đáng yêu.

Đường Mẫn Nhi thấy vậy, cũng cầm đũa lên làm theo bọn chúng, làm ra dáng vẻ gật đầu, miệng cũng nói đói, vô cùng buồn cười.

Mọi người liên tục nhịn cười, những đứa trẻ này đều rất đáng yêu.

Gương mặt Nghiêm Lẫm đều là ý cười, hắn không nhịn được sờ đầu Ninh Yên.

Đường Tam Phong tỏ vẻ, nhóc con nhà mình thật đáng yêu, nhóc con nhà mình thật thông minh, mọi người cùng đến xem đi.

Tâm trạng Liễu Thanh Thanh trở nên phức tạp, con gái mình không thích Liễu gia, nhưng lại rất thân thiết với Ninh gia, chuyện này rốt cuộc là vì sao?

“Chị.” Một giọng nói vang lên, hai vợ chồng Liễu Bảo Thành đang cầm chén rượu đi tới.

Hai vợ chồng Liễu Bảo Thành tới kính rượu, Liễu Thanh Thanh cũng uống để cho hắn thể diện, nhưng Đường Tam Phong chỉ ngồi im không nhúc nhích, giống như không nghe thấy.

Liễu Bảo Thành cầm chén rượu ngượng ngùng đứng đó, Liễu Thanh Thanh âm thầm kéo quần áo chồng mình, anh tốt, tôi tốt, mọi người đều tốt, tại sao phải làm loạn khiến mọi chuyện căng thẳng lên?

Đường Tam Phong không cho bọn họ chút mặt mũi nào, hắn vừa mới cắt đứt quan hệ, bây giờ lại nâng ly cười nói vui vẻ, đây chẳng khác nào tự tát vào mặt mình. Hắn ti tiện như vậy à?

Liễu Thanh Thanh nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của em trai và em dâu, vừa buồn vừa đau lòng: “Mẫn Nhi, tại sao con không chào hỏi?”

Đường Mẫn Nhi ngẩng đầu lên nhìn một cái, biết ngay mẹ mình đang lấy cô bé ra làm lá chắn: “Cậu, mợ.”

Cũng rất lẽ phép, nhưng không đủ thân thiết, còn xa mới thân thiết như khi cư xử với mấy đứa trẻ Ninh gia.

Liễu Bảo Thành trả lời một tiếng, lấy một bao lì xì ra đưa cho Đường Mẫn Nhi, Đường Mẫn Nhi lấy tiền một cách yên tâm thoải mái, tiền này khả năng lớn chính là của mẹ cô bé đưa cho bọn họ.

Mọi chuyện cuối cùng cũng coi như kết thúc êm đẹp, Vương Thải Phượng cố tình muốn lấy lòng: “Mẫn Nhi, ngày mai mợ và cậu của cháu đi thành phố chơi, cháu cũng đi cùng đi, mọi người sẽ tới đón cháu.”

Đường Mẫn Nhi không hề thích cô, ghét bỏ cô quá giả tạo, nịnh người cao sang, giẫm đạp người thấp hơn, là một tên tiểu nhân. Cô bé không hiểu tại sao cậu mình lại coi cô như bảo bối: “Không đi.”

Thực ra, trước đây cô bé cũng không ghét Liễu Bảo Thành là bao, Liễu Bảo Thành đối xử với cô bé cũng tạm ổn, thường làm món ngon cho cô bé ăn, tặng quà cho cô bé, mặc dù không phải hắn bỏ tiền ra.

Nhưng từ khi hắn ở chung với Vương Thải Phượng giống như bị uống nhầm thuốc, trong lòng, trong mắt hắn tràn ngập hình bóng Vương Thải Phượng, cô bé lại không vừa mắt Vương Thải Phượng, quan hệ giữa hai cậu cháu vì thế mà không tốt.

Vương Thải Phượng biết cô bé ở trong nhà rất được yêu thích, nhỏ giọng nói: “Mẫn Nhi, chúng ta đã là người một nhà, mợ hy vọng có thể bồi dưỡng tình cảm với cháu thật tốt.”

Cô ta làm vậy là muốn thông qua Mẫn Nhi với tới Đường gia, hắn gắn lại quan hệ với Đường gia.

Nhưng Đường Mẫn Nhi trả lời một câu: “Cháu lại không phải người đàn ông của mợ, bồi dưỡng tình cảm gì chứ?”

Bọn họ chỉ là họ hàng! Nếu hòa hợp sẽ trò chuyện nhiều hơn, không hòa hợp cũng không cần thường xuyên gặp mặt.

“Phì.” Đám Ninh Nhị không nhịn được bật cười thành tiếng.

Gương mặt Vương Thải Phượng xám xịt, không dám tức giận với Đường Mẫn Nhi, quay sang nhìn chằm chằm Ninh Tứ nhỏ tuổi nhất: “Mày cười cái gì? Mày có biết lịch sự là gì không?”

Ninh Tứ sững sờ, cậu bé lập tức trợn trắng mắt, tại sao mọi người đều cho rằng cậu bé dễ bắt nạt?

Đây là lúc để tất cả mọi người biết Ninh Tứ này không dễ trêu chọc.

“Tôi rất quen dì à? Dì mới bất lịch sự. Không dám trút giận lên người khác, chỉ dám trút giận lên đầu người nhỏ tuổi nhất là tôi đây, như vậy gọi là gì? Bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh. Kém cỏi.”

Bình Luận (0)
Comment