[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 772

Chương 772 -
Chương 772 -

Những nhân viên có tài năng sẽ lên biểu diễn, giữa chương trình có tiết mục rút thăm trúng thưởng.

Mọi người đều nhận được phúc lợi là lì xì lớn, nhân viên được lựa chọn là người xuất sắc nhất sẽ có một phần thưởng nhất định, tất cả những điều này khiến cho mọi người đều vô cùng kích động.

Năm nay có nhiều hơn một tiết mục là màn biểu diễn của đám trẻ có năng lực, trẻ mẫu giáo, học sinh tiểu học trung học đều sẽ có ba tiết mục biểu diễn tập thể và ba tiết mục biểu diễn cá nhân. Không quan trọng biểu diễn hay không, quan trọng ở chỗ có thể tăng thêm sôi động.

Tết đến rất cần không khí náo nhiệt, vui vẻ,

Những người lên sân khấu biểu diễn đều có quà, biểu diễn hay sẽ tặng thêm, cho nên mọi người đều nhiệt tình tham gia.

Phía dưới, các nhân viên cũ đắc ý khoe với các nhân viên mới những phần thưởng lớn trong cuộc họp hằng năm, nhân viên mới đều sợ ngây người, bọn họ nhìn những món quà chất đầy như núi kia, đa dạng đủ loại phần thưởng, ánh mắt không khỏi đỏ lên.

Thật khoa trương! Bọn họ đã tới đúng đơn vị rồi!

Nhân viên mới quét mắt nhìn sân khấu một lượt: “Ninh tổng đâu rồi? Cô ấy không làm người dẫn chương trình à?”

Nhân viên cũ trừng trắng mắt nhìn bọn họ: “Đừng ồn nữa, Ninh tổng đã vất vả cả năm, còn không để cô ấy yên ổn xem biểu diễn à?”

Nhân viên mới ngại ngùng gãi đầu, không phải do bọn họ chưa từng nhìn thấy thế giới à: “Cũng đúng, để cô ấy nghỉ ngơi thật tốt, suốt năm qua, cô ấy là người vất vả nhất.”

Dưới bàn tay chèo lái của cô, con tàu tập đoàn Cần Phong càng ngày càng rộng lớn, càng ngày càng thịnh vượng.

Ninh Yên ngồi ở một góc ít người chủ ý, như vậy mới thú vị, năm mới rồi, cô không muốn bị người khác vây xem như gấu trúc.

Trong nhà ăn có lò sưởi, cô mặc áo lông và quần yếm màu hồng, đầu búi củ tỏi, đậm chất thanh xuân.

Cô lười biếng ngồi dựa vào ghế, cắn hạt dưa, ăn ô mai, dáng vẻ rất thảnh thơi, đến cả việc lấy phần thưởng cho nhân viên quản lí xuất sắc cũng là Ninh Nhị thay cô lên nhận.

Ninh Miễu ngồi ở bên cạnh cô vui vẻ hét lên: “Chị cả, phần thưởng của năm nay là một chiếc xe ba bánh!”

“Không phải bọn em muốn à?” Ninh Yên từ tốn bỏ ô mai vào trong miệng: “Để thầy Lý giúp bọn em gắn động cơ vào, lái xe ra ngoài cũng thuận tiện hơn.”

Đạp xe quá quá mệt, cũng không thể gắn thêm quá nhiều thứ khác, có một chiếc xe ba bánh chạy bằng điện có thể tiết kiệm rất nhiều chuyện.

Ninh Miễu mặt mày hớn hở. Nóng lòng muốn thử: “Em có thể lái không?”

Ninh Yên nhấp môi: “Hỏi thầy Lý, cảm thấy có thể thì được.”

Mấy giáo sư này đều đang ngồi cạnh cô, bọn họ không thích xuất hiện ở trước mặt người khác, nhưng cảnh náo nhiệt như vậy khó mà thấy được, khiến trong lòng ngứa ngáy.

Ninh Yên liền sắp xếp một góc hẻo lảnh để tất cả các giáo sư cùng tụ tập góp vui.

Lý Khả An ném một viên kẹo vào miệng: “Cô chỉ biết bắt nạt người già.”

Viên kẹo này do Ninh Yên đặc biệt làm ra để mọi người làm thức ăn vặt, mọi người đều rất thích ăn.

Ninh Yên nhìn bộ mặt hồng hào của hắn, cô bĩu môi: “Già đâu mà già? Một bữa đều có thể ăn hết ba chén cơm lớn.”

Trước mặt người ngoài, Lý Khả An rất lầm lì, khó gần, nhưng ở trước mắt Ninh Yên, hắn nói rất nhiều, biểu cảm sống động: “Cô đang ghét bỏ tôi ăn nhiều à?”

Hắn không xem mấy người Ninh gia là người ngoài.

Ninh Yên mỉm cười dỗ hắn: “Ai bắt nạt anh, mọi người ở đây đều là bảo bối của tập đoàn chúng ta.”

“Buồn nôn.” Ngoài miệng Lý Khả An nói như vậy, nhưng trong lòng rất hưởng thụ.

Những ngày sống ở đây, hắn không chỉ sống rất tốt, tâm trạng thoải mái, sự u ám trên người cũng biến mất sạch sẽ.

Hai vợ chồng Từ Đạt và Kim Tích Như cũng vậy, khuôn mặt bọn họ có hơi tròn lên, tâm trạng cũng rất tốt.

Nỗi lo duy nhất trong lòng họ là hai đứa con còn chưa biết tung tích, cũng không biết đang ở nơi nào.

“Ninh Yên, còn mong cô giúp tôi tìm được hai đứa con của tôi.”

“Yên tâm, tôi sẽ dốc hết toàn lực.” Ánh mắt của Ninh Yên dừng lại ở vị trí sau cùng: “Lâm Vũ Mặc, anh có cần thứ gì không... Điều ước năm mới?”

Bình Luận (0)
Comment