Lâm Vũ Mặc ngồi cùng với bà ngoại mình, bà ngoại Lâm mặc áo bông mới, tay cầm một chiếc lò sưởi nhỏ, gương mặt đầy nếp nhăn tươi cười, dáng vẻ thoải mái.
Tuổi tác bà cụ cao nên rất sợ lạnh, nhưng trong lòng lại cực kỳ ấm áp.
Còn Lâm Vũ Mặc mặc áo lông màu đen, quần tây màu xám, tất cả đều là đồ mới, mái tóc được cắt ngắn gọn gàng, cả người tràn ngập tinh thần tuổi trẻ, người đàn ông có dáng vẻ tái nhợt, vô cùng yếu ớt trước đây dường như chưa từng xuất hiện.
Ninh Yên trước giờ đều không đối xử tệ với người của mình, việc ăn uống ngủ nghỉ của những người này đều là mỗi người một phần, mỗi quý sẽ có hai bộ quần áo mới, tết sẽ có thêm một bộ nữa, lễ mừng năm mới sẽ có lì xì lớn, bọn họ không cần phải lo lắng bất cứ điều gì cả.
Bọn họ chỉ cần chuyên tâm làm nghiên cứu là được.
Nhờ có Ninh Yên, số mệnh của tất cả mọi người đều thay đổi.
“Tôi muốn... đưa bà ngoại tôi tới thành phố chơi.”
Ninh Yên đòng ý: “Đi đi, cho anh nghỉ phép 4 ngày, mùng 5 đi làm lại, đưa mấy đứa Ninh Nhị theo.”
Lâm Vũ Mặc khẽ cau mày: “Cô không sợ tôi bỏ trốn à?”
“Ha ha, anh có thể trốn đi đâu? Ai dám thu nhận anh?” Ninh Yên trợn trắng mắt nhìn hắn, ngoài miệng không chút khách sáo.
“Trong lòng anh phải biết tính toán, anh là tài nguyên quan trọng của tập đoàn, chắc chắn không thể bị bất cứ tổn thất nào, một tên yếu gà như anh đưa bà cụ ra khỏi cửa, tôi có thể yên tâm được à?”
Rõ ràng là một câu nói quan tâm, nhưng lời nói ra từ miệng sao cô sao lại kỳ lạ như vậy.
Lâm Vũ Mặc liếc cô một cái, không rõ ý gì: “Yếu gà?”
Ninh Yên chỉ vào con gà đang hấp hối được buộc chặt vào những phần thưởng trên tường, đó chính là phần thưởng của tối hôm nay: “Sức lực yếu như gà, có cũng như không.”
Lâm Vũ Mặc:...
…
Sau khi cuộc họp cuối năm kết thúc, mọi người sẽ được nghỉ lễ, ai nấy đều xách theo túi lớn túi nhỏ về nhà chuẩn bị ăn Tết.
Ninh Yên, em trai, em gái và đám người Từ Đạt cùng nhau đón giao thừa, mọi người cùng nhau ăn uống, vừa vui vẻ vừa thích thú.
Mùng 1 Tết cũng là ngày đại hỷ của Ninh Anh Dũng và Trình Hải Đường, tất cả mọi người trong đại đội đều tới giúp đỡ.
Gói bánh trôi, làm điểm tâm, chuẩn bị tiệc rượu, tất cả mọi chuyện đều đầu ra đấy. Đám trẻ con cười hi ha vui đùa, khung cảnh vừa náo nhiệt vừa vui vẻ.
Ninh Yên tặng cho bọn họ một chiếc ti vi làm quà kết hôn, khiến cho cặp vợ chồng mới cưới vô cùng vui vẻ.
Phía nhà gái không có ai tới, nhưng nhóm thanh thiên tri thức đều là nhà gái của cô dâu, mọi người cùng nhau tiễn cô đi lấy chồng một cách đàng hoàng rực rỡ.
Đồ cưới của Trình Hải Đường cũng rất có thể diện, gồm có máy may, xe đạp, máy thu âm, chiếc tivi mà Ninh Yên tặng cho cô cũng được đặt trong phòng tân hôn để cho mọi người chiêm ngưỡng,
Nội thất trong phòng tân hôn được Ninh Xuân Hoa chuẩn bị đẩy đủ thay cho con trai, nội thất mới cùng một màu, rất dễ nhìn ra.
Đây mới là một hôn lễ đúng nghĩa.
Ninh Anh Kiệt đặc biệt trở về từ thủ đô để tham gia hôn lễ của em hai mình, hắn tặng một cặp đồng hồ cho cặp vợ chồng mới.
Nhiều ngày không gặp, cả người hắn thay đổi rất nhiều, cách ăn mặc rất có thể diện, quần áo sạch sẽ, mặt mày hồng hào, trông rất có dáng vẻ của một doanh nhân thành đạt.
Mọi người đều vây quanh bên người hắn, nghe hắn khoe khoang về những điều mắt thấy tai nghe ở thủ đô, nghe tới mức liên tục ngạc nhiên kêu lên.
Ninh Anh Liên đứng từ xa nhìn bọn họ, cô bĩu môi, không đi tới gần mà đi vào phòng tân hôn với Ninh Yên.
Trong phòng tân hôn, các cô gái trẻ đang ríu rít trò chuyện, bầu không khí rất sôi động.
Lúc Ninh Yên đi vào, không khí chợt yên tĩnh, Trình Hải Đường đón cô vào: “Ninh tổng...”
“Gọi tôi là Ninh Yên đi.” Ninh Yên mặc một chiếc áo bông, xõa tóc ra phía sau, ngũ quan tỉnh xảo, không dùng son phấn, vô cùng xinh đẹp. Cô nhìn Trình Hải Đường mặc đồ cô dâu, khóe miệng co rút, hai má cô đỏ như khỉ đít đỏ, miệng cũng đỏ như bồn máu, không đẹp chút nào.