Mấy ngày sau, Hứa Trân tới tìm Ninh Yên, cô lấy ra rất nhiều chai lọ: “Ninh tổng, tôi đã làm ra rất nhiều hương vị, cô nếm thử xem vị nào được.”
Ninh Yên có hơi ngoài ý muốn, Hứa Trân vậy mà còn có thể hao tốn công sức tạo ra nhiều hương vị khác nhau, không rập khuôn, cứng nhắc, điều này rất tốt.
Cô lấy nước tương đậu nành từ trong chai ra rồi cho vào đĩa, sau đó đánh dấu ký hiệu khác nhau cho chúng.
Cô không chỉ tự mình nếm thử, mà còn gọi các giáo viên và kỹ thuật viên tới, lấy tên gọi mỹ miều là làm vài hoạt động thú vị, đúng lúc có thể cho bọn họ nghỉ ngơi một lát, bổ sung nguyên khí.
Cô đưa cho mỗi người một chiếc thẻ: “Tới đây, tới đây, tới đây, mọi người cùng nếm thử xem, thấy nước tương ở đĩa nào là ngon nhất, thì đặt chiếc thẻ vào chiếc đĩa đó.”
Thôi được rồi, mọi người đều đã được cô huấn luyện nên tính cách rất tốt, cô nói bọn họ làm gì thì bọn họ làm theo đó.
Bọn họ đưa ra sự lựa chọn theo sở thích của mình, Ninh Yên cũng tới nếm thử từng vị một, cô càng thích những loại có khẩu vị cay nhẹ.
Thế nhưng, có số lượng thẻ nhiều nhất là một loại nước tương đậu nành có vị cay vừa, vừa cay vừa thơm, vị tương nồng đậm, độ mặn thích hợp.
“Loại này cũng tốt, vị cay vừa đủ, tôi có thể ăn hai bát cơm lớn trộn nước tương.”
“Em thích cay nhẹ.” Ninh Nhị nâng tay lên, chỉ vào dĩa mà Ninh Yên thích hơn kia.
Người Ninh gia ăn cơm chung một chiếc nồi, khẩu vị cũng gần như nhau, Ninh Tam và Ninh Tứ cũng có cùng lựa chọn.
Mấy kỹ thuật viên là người phương Nam, bọn họ cũng thích ăn những món cay nhẹ, những người khác đều chọn cay vừa, còn có một số người thích ăn siêu cay.
Trong lòng Ninh Yên đã có tính toán, trước tiên cô sẽ chọn ra ba vị có hương vị được nhiều người yêu thích nhất để làm trọng tâm phát triển.
Ánh mắt của cô càng soi xét hơn: “Màu sắc này chưa được nổi bật, cần được cải thiện, còn về hương vị, cả ba loại này đều không tồi, hy vọng có thể tốt hơn nữa.”
Có một số loại hương vị kém hơn một chút, nhưng không phải cái này.
Nếu muốn làm, đương nhiên phải làm ra thứ tốt nhất. Màu sắc, hương vị, mùi vị, cái nào cũng không thể thiếu.
Hứa Trân rất có kiên nhẫn: “Vậy để tôi thử làm lại.”
Cô không hề nản lòng chút nào, vẫn bình thản đi làm.
Ninh Yên rất hài lòng với thái độ của cô: “Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ thành lập một phòng thí nghiệm ngũ vị, Ninh Lỗi, năm nay em cũng đã 18 tuổi rồi, đã là người trưởng thành. Em sẽ là người đứng đầu của phòng thí nghiệm ngũ vị này, em làm tổ trưởng đi.”
Ninh Nhị đã học lâu như vậy, giờ cũng nên rèn luyện tay nghề, có cô nhìn chằm chằm sẽ không xảy ra chuyện lớn gì.
Ninh Nhị nóng lòng muốn thử, ánh mắt hắn sáng lên một cách khác thường: “Vâng.”
Những thứ hắn học vừa nhiều vừa phức tạp, cũng đã đi theo mọi người làm rất nhiều thí nghiệm, nhưng hắn chưa từng đơn độc làm người dẫn đầu bao giờ.
Đối với hắn mà nói, đây chính là một thử thách, hắn sẵn sàng chấp nhận.
Ninh Yên nhìn sang Hứa Trân: “Đồng chí Hứa Trân, cô đã thông qua bài kiểm tra của tôi, cô chính thức được chuyển vào phòng thí nghiệm ngũ vị, làm tổ phó, phụ trách nghiên cứu và phát triển sản phẩm mới.”
“Vâng.” Hứa Trân vô cùng kích động, cả gương mặt cô đều đỏ lên, cô biết ngay mà, Ninh tổng sẽ không phụ lòng bất kỳ người nào biết nỗ lực làm việc.
Những người có thể tiến vào phòng thí nghiệm đều là một trong những người quan trọng nhất của tập đoàn, đãi ngộ của bọn họ cũng là tốt nhất.
Ninh Yên đưa ra dàn ý trước, còn công việc cụ thể thì để mọi người tự đi làm: “Cần phải tuyển vào 5 thành viên, điều kiện là phải có đầu óc, có tay nghề, tay chân nhanh nhẹn, thành thạo trong việc nấu ăn, làm điểm tâm, đạo đức cũng phải tốt, hai người bàn bạc với nhau rồi làm.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau: “Vâng.”
Ninh Yên nói tiếp: “Ngoài loại tương đậu nành này ra, tiếp theo, chúng ta còn phải phát triển dầu đậu nành và chiết xuất từ dầu đậu nành, vài phòng thí nghiệm phải hợp tác với nhau để cùng nghiên cứu.”