Vậy thì để bộ trưởng bộ nguyên vật liệu là Đinh Tiểu Linh phụ trách xử lý, cô có kinh nghiệm, hơn nữa, lĩnh vực này cũng nằm trong phạm vi công việc của cô.
“Vậy để tôi nghiên cứu.” Lâm Vũ Mặc do dự một lát: “Tuy nhiên, kỹ thuật TV màu phải lùi ra sau.”
“Dù sao hiện tại cũng không vội ra mắt, trước tiên để các kỹ thuật viên tiếp quản toàn bộ.” Ninh Yên cũng không thể đặt hết toàn bộ tiền cược vào việc nghiên cứu TV màu, kế hoạch của cô không thể rối loạn được: “Trước hết, anh cứ bắt tay giải quyết vấn đề khó khăn này đã.”
“Được.”
Lúc Ninh Yên rời khỏi phòng thí nghiệm, cô bỗng quay đầu lại nói một câu: “Hằng ngày, anh không được phóng điện lung tung.”
Lâm Vũ Mặc nghe không hiểu, hắn mờ mịt không hiểu rao sao, ánh mắt hắn dõi theo cô rời đi, miệng lẩm bẩm: “Xảy ra chuyện gì thế? Hôm nay cô ấy uống lộn thuốc à?”
Ninh Nhị không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào, không có ý tốt trừng hắn: “Anh mới uống lộn thuốc, anh đắc tội với chị cả tôi à?”
Lâm Vũ Mặc rất oan uổng: “Tôi không làm gì cả, à, không lẽ…”
“Không lẽ cái gì?” Ninh Nhị bắt đầu xắn tay áo lên.
“Tôi không tặng quà cho cô ấy!” Lâm Vũ Mặc nghe nói rất nhiều người đã tặng thức ăn ngon cho Ninh Yên: “Vậy tôi sẽ bảo bà ngoại làm mấy món điểm tâm cho cô ấy ăn!”
Hy vọng có thể cứu được, nói thật, Ninh Yên rất quan tâm và chăm sóc cho hai bà cháu hắn.
Đúng, hắn quả thật có hơi thất lễ, tết nhất tới nơi lại không chuẩn bị quà gì cả, không tặng quà, không đi dự tiệc cưới, chỉ đi chơi vài ngày.
Nhưng hắn là một phạm nhân, tại sao lại phải suy nghĩ tới việc tạo quan hệ với người khác?
Vẻ mặt Ninh Nhị cứng lại, là như vậy à? Hắn vẫn cảm thấy có gì đó không đúng: “Chị cả của tôi không phải người như vậy, trong lòng của anh, chị ấy là người tham ăn như vậy à?”
Lâm Vũ Mặc vậy mà lại gật đầu: “Đúng vậy, trừ ăn ra, hình như cô ấy không còn sở thích nào khác.”
Ninh Nhị:...
Chị cả của hắn không cần mặt mũi nữa à?
Một năm mới lại bắt đầu, Ninh Yên ngựa không dừng vó sắp xếp kế hoạch năm mới, cô để Đinh Tiểu Linh đi khai thác thị trường trồng trọt, mở rộng phạm vi từ thành phố tới tỉnh.
Cao lương ngọt và củ cải đường là nguyên liệu quan trọng nhất, gieo trồng là việc quan trọng được ưu tiên hàng đầu, dưới sự cố gắng không ngừng của mọi người, hai thứ này đã có thể trồng luân phiên.
Trước đây, Đinh Tiểu Linh đã có kinh nghiệm liên quan, cộng thêm việc danh tiếng của tập đoàn Cần Phong đã lan rộng, kế hoạch được tiến hành rất thuận lợi.
Việc gieo trồng được áp dụng trên phạm vi toàn tỉnh, kéo theo vô số lợi ích và hiệu quả về kinh tế.
Ký hợp đồng, hướng dẫn gieo trồng, tập đoàn Cần Phong thu hoạch hết toàn bộ theo như đơn hàng, đối với nông dân mà nói, đây là một tin tức tốt.
Trồng củ cải đường luân phiên với cao lương ngọt, có thể thu hoạch được hai mùa vụ, vấn đề ăn no mặc ấm của các nông dân trồng trọt cũng có thể giải quyết một cách triệt để.
Vì vậy, mọi người đều rất tích cực hưởng ứng.
Thỉnh thoảng cũng gặp phải một số phiền phức, Đinh Tiểu Linh đều có thể giải quyết thuận lợi.
Ninh Yên vẫn luôn quan sát, Đinh Tiểu Linh có thể coi như do cô bồi dưỡng ra, giờ đã có thể tự mình gánh trách nhiệm.
Sau đó, Ninh Yên đưa Hứa Trân tới, Hứa Trân là một người có suy nghĩ tinh tế, tính cách kiên trì, làm việc rất nhanh nhẹn, điều quan trọng nhất chính là đôi tay của cô rất linh hoạt, cho dù là nấu ăn hay làm điểm tâm, cô đều có thể làm ra mùi vị riêng biệt của mình.
Món bánh ngọt đậu đỏ đường đỏ lần trước mà cô làm ăn rất ngon, hơn xa mấy món ăn do những người khác làm ra.
Rõ ràng đều sử dụng cùng một công thức như nhau, nguyên liệu cũng giống nhau, đây quả thực là tài năng bẩm sinh.
Ninh Yên lấy công thức làm tương đậu nành ra để Hứa Trân tự tay làm, Hứa Trân cũng không hỏi lí do, tận tâm tận lực làm theo. Cô cũng không nói chuyện này cho bất cứ người nào, giữ bí mật rất tốt.
Sau khi thành phẩm được làm ra, Ninh Yên nếm thử một hồi, cô chỉ ra một số điểm cần phải cải tiến, Hứa Trân cũng cải tiến lại theo ý của cô.