“Trước tiên đừng nói chuyện này với hắn, đừng cản trở việc nghiên cứu của hắn.”
Ninh Miễu ra dáng một cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện: “Biết rồi, em cũng phải quan sát kỹ.”
“Quan sát cái gì?” Lần đầu tiên, Ninh Yên nhận ra tư duy của Tam Nhi nhà mình lại kỳ lạ như thế.
Ninh Miễu nghiêm túc trả lời: “Nếu như sức khỏe anh ấy quá kém, em sẽ không chọn anh ấy nữa, đứa bé sinh ra sẽ không khỏe mạnh.”
Ninh Yên:...
Có quá nhiều vấn đề, cô nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.
Cô thăm dò: “Tuổi của em còn nhỏ, tại sao lại muốn sinh con?”
“Dưỡng già, làm việc nhà.” Đây chính là câu trả lời của Ninh Miễu.
Ninh Yên rất muốn thừa nhận bản thân đã giáo dục thất bại, nhưng nghe thấy lời này, cô thật sự muốn sụp đổ.
Cô rất muốn sửa đúng quan niệm của Ninh Miểu, nói với cô rằng có thể thuê người tới làm việc nhà, nếu như có tiền cũng không cần phải lo lắng tới vấn đề dưỡng lão.
Kết hôn có nghĩa là hai người yêu nhau, cùng nhau xây dựng một gia đình nhỏ, Cùng nhau chia sẻ những buồn vui giận hờn, cùng nhau vượt qua gió sóng.
Nhưng Ninh Miễu chỉ muốn sinh một đứa bé vừa thông minh, vừa xinh đẹp, có nói gì cô cũng không nghe.
“Lâm Vũ Mặc rất đỡ lo, còn biết nghe lời, như thế là đủ rồi.”
Mẹ nó, cô muốn kiếm một công cụ bằng người vừa biết nghe lời, vừa có thể sinh con à.
Ninh Yên rất sầu não, cô không biết nên thảo luận với ai về vấn đề giáo dục trẻ con, có nói với ai cũng không thích hợp.
Nghiêm Lẫm không ở bên cạnh cô, cô không biết tìm ai để trút bỏ nỗi lòng.
Lâm Vũ Mặc đưa bà ngoại mình ra ngoài chơi mấy ngày, sau đó hắn vui vẻ trở về làm việc.
Ninh Yên cố ý tới phòng thí nghiệm, ở trên tầng bốn có bốn phòng thí nghiệm, lúc này Từ Đạt và Kim Tích Như đang chiếm lấy một phòng, Ninh Tứ và Ninh Tam đang giúp đỡ bọn họ.
Ninh Yên đi dạo một vòng, tất cả mọi người đều đang một lòng một dạ nghiên cứu, không quấy nhiễu tới tầng năm.
Tầng năm là phòng thí nghiệm TV màu, Lâm Vũ Mặc, Lý Khả An và các kỹ thuật viên đang nghiên cứu, Ninh Nhị đi theo bên cạnh hỗ trợ mọi người.
Lúc này, Lâm Vũ Mặc đang viết viết vẽ vẽ một mình trong một phòng thí nghiệm, Ninh Yên đứng cửa ngoài cửa không nhịn được nhìn hắn mấy cái.
Lâm Vũ Mặc rất nhạy cảm, không bao lâu sau hắn liền cảm nhận được ánh mắt của cô, bèn quay sang: “Ninh tổng, có điều gì dặn dò à?”
Ninh Yên xụ mặt xuống, cô nhìn hắn kiểu gì cũng thấy không vừa mặt: “Tôi sắp mở một công xưởng Glyxerin, anh nhanh chóng nghiên cứu phương pháp chế tạo Gluxerin rồi đưa cho tôi.”
Lâm Vũ Mặc càng cảm thấy kỳ lạ: “Cô không có vấn đề chứ?”
“Anh nói gì?” Ninh Yên trừng hắn một cái.
Lâm Vũ Mặc cảm thấy ánh mắt của cô có vẻ kỳ lạ, rất không đúng, nhưng hắn không dám trêu chọc cô: “Tôi nói là, lĩnh vực này là chuyên môn của thầy Từ Đạt, cô tìm lầm người rồi.”
Ninh Yên cười ha ha: “Tôi còn cho rằng anh đặc biệt thông minh, cái gì cũng biết, xem ra anh chẳng qua cũng chỉ như vậy.”
Lâm Vũ Mặc rất sầu não, tính công kích trong lời nói của cô mạnh mẽ đến vậy, nhưng hắn không hề trêu chọc gì cô: “Tôi nói mình đặc biệt thông minh lúc nào? Điều mà cô nhận định không phải là sự thật.”
Hắn nào biết được suy nghĩ phức tạp của Ninh Yên: “Năm nay, tôi dự định mở một xưởng giấy cứng, vừa sản xuất giấy bản, vừa sản xuất thùng carton. Nhưng hiện tại có một vấn đề rất lớn, chuyện này rất dễ dẫn tới ô nhiễm môi trường, anh có cách nào giải quyết không?”
Lâm Vũ Mặc nghiêm túc suy nghĩ một hồi: “Trong quá trình chế tạo sẽ thải ra một lượng lớn chất thải và khí thải, hơn nữa những thứ này đều là chất hóa học, đây cũng là lĩnh vực chuyên môn của thầy Từ Đạt.”
“Cái tôi cần không phải là giải quyết vấn đề ô nhiễm môi trường, mà là làm thế nào để tránh ô nhiễm.” Ninh Yên dự định năm nay sẽ mở hai công xưởng: “Ví dụ như công nghệ mới, kỹ thuật mới, thiết bị mới.”
Nhưng nếu như vậy, việc gieo trồng cao lương ngọt phải được mở rộng quy mô ra toàn tỉnh, bây giờ mới chỉ được trồng trong phạm vi toàn thành phố.