Ít nhất thì, người đời đều suy nghĩ như vậy.
“Trong đời sống hôn nhân vẫn không đánh mất bản thân, tiếp tục theo đuổi sự nghiệp của chính mình là được, không cần đặt ra giới hạn cho bản thân, thấy thoải mái thì cứ làm thôi.”
Rõ ràng thích người ta, lại vì công việc mà từ bỏ một mối nhân duyên, đó là điều không cần thiết.
Hứa Trân đã từng thất bại một lần nên lo được lo mất: “Nếu như phát hiện ra hôn nhân không tốt đẹp như trong suy nghĩ thì sao?”
Ninh Yên cười tỉm tĩm nói: “Bản chất của hôn nhân chính là hỗ trợ lẫn nhau, có thêm một người cùng mình đương đầu thử thách, nếu như người đàn ông đó trở thành trói buộc, vậy đá đi để đổi người khác, cô xem mấy người Thẩm Lan, cuộc sống cũng khá tốt.”
Đợi sau khi Hứa Trân lòng đầy tâm sự rời đi, Ninh Miễu mới cười hì hì lao tới: “Chị, chị đang dạy dỗ trẻ hư đây à?”
“Ai là trẻ con?” Ninh Yên không vui liếc cô một cái, cầm ly trà lên uống một ngụm: “Chỉ có em là thiếu nữ vị thành niên thôi.”
Ninh Miễu ưỡn thẳng ngực: “Em mới không phải, em đã nghĩ kỹ rồi, sau khi trưởng thành, em sẽ gả cho Lâm Vũ Mặc.”
Ninh Yên bị sặc trà, cô nhìn Ninh Miễu không dám tin: “Em nói lại lần nữa.”
Hai tay Ninh Miễu nâng cằm, cười ngọt ngào nói: “Lâm Vũ Mặc đẹp trai, con người rất thông minh, xét theo gen di truyền, đứa con của em và hắn sẽ vừa thông minh vừa xinh đẹp.”
Ninh Yên:...
Chắc chắn sẽ rất thông minh, không... điều này không đúng, rất không đúng.
Ninh Miễu mới 15 tuổi, không đúng, đã qua năm mới được 1 ngày, cô đã lớn hơn 1 tuổi, 16 tuổi.
Cả người Ninh Yên muốn nứt ra, nhưng trên mặt cô không có biểu lộ gì, cố tình bình tĩnh nói: “Sự cách biệt tuổi tác giữa em và Lâm Vũ Mặc quá lớn, sau khi hắn già, không thể cử động, em vẫn còn trẻ, không có lời.”
Ninh Miễu không cho là đúng: “Chỉ kém 8 tuổi, vẫn ổn, tuổi tác hai vợ chồng phó đoàn trưởng Liễu cách nhau càng xa.”
Ninh Yên có hơi đau đầu, vấn đề giáo dục của đứa bé này quá lớn, đặc biệt là đứa trẻ mới bước vào tuổi thanh xuân, suy nghĩ cũng vô cùng kỳ lạ.
“Em thích hắn à?”
Ninh Miễu ra sức gật đầu: “Thích, anh ấy là người đàn ông đẹp trai nhất mà em từng gặp.”
Chỉ vì điều này? Ninh Yên không nhìn thấy sự xấu hổ của thiếu nữ trên gương mặt cô, điều này có nghĩa là, tình yêu vẫn chưa chớm nở.
“Đừng nói bậy trước mắt người ngoài.”
Ninh Miễu lớn lên bên cạnh Ninh Yên, nên cô cũng trưởng thành sớm hơn những cô gái cùng tuổi: “Em cũng không ngốc, em chỉ nói điều này với chị, đến anh hai cũng không biết.”
Ninh Yên xoa ấn đường: “Lâm Vũ Mặc có biết không?”
Nếu là Lâm Vũ Mặc chủ động, cô chắc chắn sẽ đánh chết hắn.
Ninh Miễu còn chưa thành niên, tam quan còn chưa hình thành, Lâm Vũ Mặc lại không giống vậy.
Ninh Miễu khẽ lắc đầu: “Tạm thời còn chưa biết, em là một cô gái biết giữ quy tắc, báo cáo với phụ huynh trước, rồi mới thực hiện bước tiếp theo.”
Cũng rất có quy tắc, còn về phụ huynh trong miệng của cô, đương nhiên là chỉ Ninh Yên.
Ninh Yên im lặng, rốt cuộc nha đầu này đã có hiểu lầm gì với chuyện giữ quy tắc.
Nhưng cô hiểu rõ một điều, thô bạo ngăn cản sẽ chỉ kích động tính phản nghịch của thiếu nữ thời kỳ thanh xuân.
“Như vậy đi, nếu khi đủ 18 tuổi, em vẫn còn có suy nghĩ đó, chị sẽ đồng ý, trước đó, nếu em làm ra trò cười gì, chị sẽ không đồng ý.”
Ninh Miễu biết ngay chị cả nhà mình là một phụ huynh có tư tưởng tiến bộ, cô vui vẻ cười, nói: “Được, cứ quyết định vui vẻ như vậy đi.”
Ninh Yên không cười nổi, từ trước đến giờ, cô chưa từng rối rắm như vậy, đứa nhỏ do mình tự tay nuôi lớn, ở chung với nhau biết bao nhiêu ngay đêm, đã có tình cảm từ lâu.
Vô số suy nghĩ xoay chuyển trong đầu cô: “Thế nhưng, hắn đã là một người đàn ông trưởng thành, có thể kết hôn bất cứ lúc nào.”
Ninh Miễu nhìn cô một cách kỳ lạ: “Chị, có phải chị đã quên rồi không, trong 5 năm này anh ấy vẫn là phạm nhân, phạm nhân thì cưới vợ gì chứ, lúc đó em sớm đã thành niên rồi.”
Cô nói rất có đạo lí, Ninh Yên vậy mà không biết trả lời ra sao, nhưng muốn gả cho một phạm nhân, chuyện này có bình thường không?