“Ông ta quá kiêu ngạo, cảm thấy mình giỏi hơn chúng ta, ha ha, xảy ra chuyện này là chuyện sớm muộn, tôi đã sớm dự đoán được.”
“Đúng rồi, nhà tôi đặt một phần sữa dê, con trai bảo bối của tôi mỗi ngày uống, một tháng này cũng không có sinh bệnh, tôi biết ngay mà, đồ Ninh tổng làm ra đều là đồ tốt.”
“Thần kỳ như vậy? Vậy tôi cũng muốn đặt một phần, cháu trai tôi cũng ốm yếu suốt ngày.”
“Ninh tổng thật sự là quá tốt, điều gì cũng suy nghĩ cho chúng ta, có lãnh đạo như vậy, là may mắn của chúng ta.”
Lý Nhiên ở đơn vị không chịu khai, nhưng bị cảnh sát ép hỏi, phòng tuyến tâm lý lập tức sụp đổ, khai sạch sẽ từ đầu đến cuối.
Người chợ đen tìm tới cửa, ở trước mặt viên đạn bọc đường này, Lý Nhiên rất nhanh liền đồng ý, cung cấp tiện lợi, phân công hợp tác.
Cuối cùng, truy thu tiền tham ô, phán 10 năm tù.
Phía trên vốn đang truy lùng chợ đen, ông ta lại đâm đầu vào, hiển nhiên bị phán tội rất nặng.
Ninh Yên không cần khoản tiền tham ô này, mà nhờ đồn công an quyên góp cho người già cô đơn và hộ khó khăn.
Trải qua chuyện này, đã gõ chuông cảnh báo cho ban quản lý.
Tâm tính bay xa không tìm thấy, triệt để được kéo trở về, hai chân rơi xuống đất.
Ninh Yên tự mình ra trận, dạy cho bọn họ một bài học tư tưởng phẩm chất đạo đức.
Chỉ có một ý chính, đừng quá kiêu ngạo, nên làm tốt phận sự của mình là được.
Sau này tập đoàn sẽ định kỳ mở lớp tư tưởng, thắt chặt vấn đề tư tưởng của ban quản lý.
Tất cả mọi người cho rằng mọi chuyện cứ như vậy trôi qua, lại không nghĩ tới lưu lại di chứng, dẫn tới một hồi phong ba, khiến tất cả mọi người cuốn qua.
Nhưng có một số việc, nhất định là không thể tránh khỏi.
Ninh Yên vừa gọi điện thoại, mời đoàn người bí thư Chu tới.
Vừa tới, bí thư Chu liền khẩn cấp hỏi, "Ninh Yên, cô nói có thể giải quyết toàn bộ huyện thoát nghèo, có phải thật hay không?"
Điều này thật sự như giấc mơ khó thực hiện, nhưng, Ninh Yên có năng lực nghịch thiên, nói không chừng thật sự có thể.
Các lãnh đạo khác cũng rất khẩn trương, đều nhìn chằm chằm Ninh Yên.
"Tôi làm sao có thể lừa gạt lãnh đạo được chứ?" Ninh Yên ra hiệu mời, đưa đoàn người đến khu thực nghiệm.
Bí thư Chu liếc mắt một cái liền nhận ra, "Lần trước chúng tôi tới nơi này, là rau cải trong nhà kính.”
Ninh Yên khẽ gật đầu, nhưng không dẫn bọn họ vào mà tiếp tục đi một đoạn đường, lại là một cái lều thật lớn, dùng rơm rạ dựng lên.
Cô tiến lên mở cửa, bên trong một mảnh xanh um tươi tốt, vẻ mặt bí thư Chu có một lát dại ra, "Đây là gì?"
Đây không phải là rau, mà là lúa mì mùa đông đã chín? Nhưng mùa này không đúng.
Là cách mở cửa không đúng sao? Hay là ông đang nằm mơ?
Ninh Yên mỉm cười mang theo người đi vào, "Lúa mì này trồng cùng với đậu tương, ngài xem, hai hàng lúa mì thì trồng một hàng đậu tương, đây là phương thức trồng trọt khoa học nhất, căn cứ vào thực nghiệm, khoảng cách giữa các hàng là 18-20cm, bây giờ tôi sẽ cho người ta thu hoạch lúa mì..."
Bí thư Chu mắt đều nhìn thẳng, nói cách khác, Ninh Yên trồng lúa mì trái mùa? Thật không thể tưởng tượng..
Nhưng mà, trước đó cô cũng đã làm được ra rau dưa trái mùa.
Ninh Nhị mang theo một cái máy gặt cầm tay đi tới, "Chị ơi, chúng ta bắt đầu thu hoạch sao?"
Ninh Tam và Ninh Tứ cũng mang theo, mỗi đứa mang một cái máy đập hạt trông hơi kỳ lạ.
Bí thư Chu vén ống tay áo lên, tiếp nhận máy gặt cầm tay, tự mình ra trận, nơi nào ông bước đến, lúa mì đều ngã xuống đất.
Các lãnh đạo khác chạy tới nhặt lúa mì lên, buộc thành một bó, mang đến bên cạnh trực tiếp đập hạt, còn tách hạt rất dễ, không cần phơi nắng đã có thể tách ra, tại chỗ có thể hoàn thành.
Ninh Yên cũng mang theo các em trai em gái xuống đồng làm việc, động tác còn rất thuần thục.
Mọi người đồng tâm hiệp lực, rất nhanh liền đem một mẫu đất này thu hoạch xong.
Bí thư Chu nhìn chằm chằm cân, từng túi lúa mì cân nặng, theo phân lượng càng ngày càng cao, tâm tình của ông cũng càng lúc càng kích động, "Mỗi mẫu đất đã sản xuất được 700 cân!"