[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 791

Chương 791 -
Chương 791 -

Ông định cầm cho chuyên gia nông học xem, xem nó có khả thi hay không.

Ninh Yên đồng ý: “Người khác không được nhưng ngài đương nhiên có thể.”

Bí thư Chu gọi thư ký đến để sao cho ông một bản, không được có chút sai sót nào.

“Bao lâu thì có thể sao chép hết?”

Thư ký nhìn cuốn sách dày cộp, nuốt một ngụm nước bọt: “Cho tôi một ngày.”

Bí thư Chu hơi há miệng: “Đi đi, động tác nhanh nhẹn lên.”

Mặc dù kế hoạch này tốt nhưng để đảm bảo không có chút sơ hở nào thì vẫn còn khó khăn.

Bất kỳ quyết định nào của những người này sẽ có ảnh hưởng rất là lớn, cho nên phải cực kỳ cẩn thận.

Ninh Yên và thị trưởng Dương nói chuyện hồi lâu, không ai biết họ đang nói chuyện gì, Ninh Yên đi ra khỏi văn phòng, cả người cô cảm thấy thoải mái.

Còn vẻ mặt thị trưởng Dương nghiêm trọng.

Trong một chuyến đi đến thành phố hiếm hoi, Ninh Yên đi dạo ở cửa hàng bách hóa một vòng, nhìn trúng len sợi đủ màu sắc, cô mua một lần hai mươi kg.

Thấy có nhiều nên cô chia cho mấy đứa trẻ trong nhà một phần, đan hai cái áo len tặng thầy cô, kính hiếu cha mẹ, thế là xong.

Mọi người kinh ngạc nhìn Ninh Yên như đang nhìn thấy sinh vật kỳ lạ nào đó, làm gì có người nào mua một lần nhiều như vậy?

Ninh Yên không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, cầm túi tiếp tục đi dạo, đi đến chỗ TV, cô không nhịn được mà dừng lại quan sát.

Không biết khi nào có thể phá được kỹ thuật TV, hy vọng không phải chờ quá lâu.

Một giọng nói vang lên: “Ninh Yên.”

Ninh Yên quay đầu lại nhìn, là Dương Bội Bội, đúng là trùng hợp.

Dương Bội Bội mặc âu phục, chỉnh tề và tỉnh xảo, trang điểm nhẹ nhàng, nhìn ra dáng một mỹ nhân thời thượng: “Cô đến thành phố sao không đến tìm tôi?”

Ninh Yên rất muốn tìm cô nhưng lúc này có chút nhạy cảm, tránh hiềm nghi.

Đợi đến khi thị trưởng Dương đưa ra quyết định.

Cô giơ cái túi trong tay lên vẫy vẫy: “Tôi đã nhận nhiệm vụ, nông dân vào thành nên không còn cách nào khác.”

Cô nói đùa, chọc cho Dương Bội Bội cười: “Người từ quê lên thành phố, Ninh tổng cô thật biết cách nói chuyện. Đi, lần trước cô mời chúng tôi ăn cơm, hôm nay tôi mời, cô không được phép từ chối.”

Ninh Yên suy nghĩ, không từ chối: “Được.”

Nhà hàng quốc doanh, cùng một vị trí, đồ ăn cũng giống nhau.

Ninh Yên nhận ra Dương Bội Bội rất nhớ chuyện cũ, chỉ gọi những món cô đã ăn trước đó.

"Gần đây sắc mặt cô rất tốt, có chuyện gì tốt sao?”

Cô chỉ thuận miệng nói, Dương Bội Bội lập tức vui mừng: “Đúng vậy, tôi được thăng chức.”

Sau khi kết hôn vị trí không hề di chuyển, cuối cùng cũng được thăng chức! Chuyện này khiến cô rất vui, cha mẹ cũng rất vui mừng.

“Chúc mừng...” Ninh Yên thật sự mừng cho cô, một người phụ nữ có sự nghiệp thành công thì luôn có vẻ ngoài xinh đẹp và rạng rỡ.

Dương Bội Bội mỉm cười nói: “Đây là nhờ phúc của cô, ngay khi báo cáo của cô phát ra bên ngoài, lãnh đạo đã khen ngợi trình độ chuyên môn của tôi cao, lập tức thăng chức cho tôi.”

Cô không quan tâm sự nghiệp, sau khi kết hôn thì tập trung vào gia đình, nhưng bây giờ tư tưởng của cô đã thay đổi.

Tự mình làm còn hơn giúp đỡ người đàn ông, cũng không cần nhìn sắc mặt nhà chồng nữa.

Ừm, từ sau khi cô thăng chức, chồng cũng viết thư về nhiều hơn, nhà chồng cũng phải nhìn sắc mặt cô, cảm giác này thật sung sướng.

Ninh Yên khen cô một câu: “Đó là do kỹ năng hành văn của cô tốt, lập luận sâu, có thực lực.”

Hai người nhìn nhau cười.

Dương Bội Bội nghĩ đến một chuyện: “Trước đó không lâu, trong thư chồng tôi có nói không quen ở công xã, luôn có người làm khó anh ấy. Anh ấy muốn chuyển về, muốn cùng con gái lớn lên. Cô nghĩ tôi có nên đồng ý với anh ấy không?”

Cô không muốn nói chuyện riêng tư này với đồng nghiệp và bạn bè, nhưng khi nói với Ninh Yên, cô không có chút chướng ngại tâm lý nào.

Ninh Yên rất kín tiếng, hơn nữa, cô còn có cảm giác người này rất đúng mực.

Vẻ mặt Ninh Yên lạnh lùng: “Tùy cô... Cô cảm thấy vui là được, chỉ cần cô có thể đứng vững thì mọi chuyện không phải vấn đề.”

Phụ nữ có thể hiểu được thì mới không khổ.

Bình Luận (0)
Comment