Dương Bội Bội trầm tư suy nghĩ, cho dù người đàn ông có trở lại nội thành, không có Dương gia giúp đỡ cũng có thể làm một trưởng phòng nhỏ.
Cả đời làm một trưởng phòng nhỏ cũng rất tốt.
Cô cũng từ từ tiến lên, làm nền móng cho con gái và nuôi dạy con thật tốt.
Cô dốc sức làm tất cả vì con gái nhưng người đàn ông kia sẽ rất khó nói, dù sao Phí gia trọng nam khinh nữ, nói không chừng sẽ giao hết cho cháu trai.
Nửa tháng sau, bí thư Chu đích thân gọi điện cho Ninh Yên, nói cho cô biết một chuyện.
Kế hoạch mà cô đưa ra đã được thông qua, phạm vi thử nghiệm sẽ được mở rộng ở huyện Hoành Sơn.
Ninh Yên thở dài một hơi, cuối cùng vấn đề thiếu đậu nành của bọn họ cũng đã được giải quyết.
Bí thư Chu đưa ra yêu cầu: "Ninh Yên, kế hoạch này là cô đề xuất, cô sẽ làm hướng dẫn kỹ thuật.”
"Vâng.” Ninh Yên không từ chối, không có cô sẽ không có người này có thể tiến hành kế hoạch này.
Nhân lúc không có lương thực để trồng trọt, tiến hành phát triển mở rộng thay đổi, xây dựng hầm khí sinh học, chuồng lợn, xây dựng trạm thủy điện nhỏ, thiết bị năng lượng ánh sáng.
Trước kia đất ruộng của đại đội Cần Phong xếp phía trước, Ninh Yên ra lệnh, nhanh chóng di chuyển.
Bọn họ có kinh nghiệm lại có kỹ thuật, muốn người có người, không có bất kỳ trở ngại gì, rất nhanh đã sắp xếp đất đai xong xuôi.
Nhưng các đại đội trưởng khác lại phản đối cách làm này vì cảm thấy làm như vậy rất cẩu thả.
Dù là nhân viên công tác trong huyện nói, đây là mệnh lệnh từ trên xuống nhưng mọi người cũng không chịu nể mặt.
Những người nông dân xưa vô cùng bất mãn, nói bọn họ làm nhục đất đai, muốn bọn họ không thu hoạch được gì.
Dù sao, bọn họ không tin cái gọi là trồng trọt khoa học.
Cái gì mà làm theo hướng dẫn trồng lúa thì năng suất trên mỗi mẫu sẽ tăng gấp đôi, đó đều là những chuyện ma quỷ gạt người.
Bọn họ đã canh tác mấy thập niên còn không bằng một con nhóc sao?
Còn nói mấy lời khó nghe, nói bàn tay của Ninh Yên vươn ra quá xa, không biết nên nói gì, dã tâm quá lớn...
Thậm chí có người còn không biết xấu hổ nói: “Để chúng tôi nghe lời cô cũng được, mỗi mẫu đất cô phụ cấp cho chúng tôi 100 đồng.”
Ninh Yên chỉ là phụ trách hướng dẫn kỹ thuật, công việc của cô không phải là chủ đạo công tác.
Nhưng không chịu nổi danh tiếng bên ngoài của cô nên mọi người đều nói cô.
Nghe xong lời này, cô quay đầu bỏ đi, đáng đời các người gặp phải cảnh khốn khó.
Mọi người ngây ngẩn cả người: “Này, sao cô lại bỏ đi? Đây không phải là công việc của cô sao? Cô cũng không thuyết phục chúng tôi một tiếng, đúng là vô trách nhiệm.”
Các nhân viên chính phủ đã cố gắng hết sức để thuyết phục bọn họ, nhưng bọn họ không nghe còn muốn Ninh Yên trả thù lao.
Ninh Yên không quen bọn họ, nghĩa vụ của cô là lao động, không thu tiền.
“Có phải các người nghĩ sai rồi không? Tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Cần Phong, công việc của tôi là dẫn đầu tập đoàn phát triển, bình thường tôi rất bận, nhưng trong lúc cấp bách vẫn rút ra chút thời gian đến đây chỉ đạo, đó là phúc đức của các người.”
Cô không làm chính trị, nên làm không tốt cũng không có ảnh hưởng lớn đến cô.
“Tôi là người lương thiện, nhìn các người nghèo khó như vậy, tôi có lòng tốt muốn chỉ bảo một chút, các người không nhận thì quên đi, lòng tôi cũng thanh thản.”
Vẻ mặt cô lạnh lùng, nhưng người dân lại lo lắng: “Nếu cô thương chúng tôi thì cho chúng tôi tiền đi.”
Ninh Yên tức giận giễu cợt nói: “Không muốn phát triển, chỉ muốn không làm mà vẫn được hưởng lợi, mất mặt.”
Một ông già hùng hổ: “Vậy cô cung cấp việc làm cho chúng tôi.”
“Tôi cũng rất muốn biết, tôi tuyển nhiều người như vậy, tại sao các người còn ở đây?” Ninh Yên nhìn mọi người, vẻ mặt mất kiên nhẫn: “Tôi chỉ có thể nói, có một số người nghèo là vì vừa ngu ngốc lại vô dụng.”
Sau khi nói những lời này, cô dứt khoát rời đi.
Sau khi cãi nhau một trận, người dân nhìn nhau, vẻ mặt có chút bất an.
Chẳng lẽ, đó là chuyện tốt.
Có thể, nhưng họ chưa từng nghe nói qua, lại là xây dựng cái này, lại là đào cái kia, bộ dạng không đáng tin cậy.