[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 798

Chương 798 -
Chương 798 -

"Tình báo có vấn đề." ông nội Nghiêm tiết lộ một chút thông tin nhưng không nói thêm.

Ninh Yên cau mày, tâm trạng rối bời, làm bộ đội quá nguy hiểm.

Mặc dù nói làm bộ đội là vinh quang nhất, bảo vệ tổ quốc là thiên chức, nhưng với tư cách là người thân, ngày ngày lo lắng sợ hãi, chỉ lo có chuyện xảy ra.

Trong thời gian Nghiêm Lẫm đi làm nhiệm vụ, cô tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng thực ra cô không hề ngủ ngon vào ban đêm, lúc nào lo lắng không thôi.

Cả hai đều không có tâm trạng trò chuyện, chỉ biết lặng lẽ chờ đợi.

Không biết đã đợi bao lâu, trời đã sáng dần, đèn của phòng phẫu thuật tắt.

Ninh Yên là người đầu tiên nhìn thấy, cô nhanh chóng đứng dậy, tim đập thình thịch, căng thẳng đến mức không thở được.

Cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, một số người mặc áo blouse trắng bước ra, ông nội Nghiêm nhìn họ với vẻ mặt căng thẳng, hỏi: "Cháu trai của tôi thế nào rồi?"

Bác sĩ dẫn đầu nói: "Thủ trưởng, ca phẫu thuật của đồng chí Nghiêm Lẫm rất thành công..."

Ông nội Nghiêm thở dài nhẹ nhõm: "Tốt quá, tốt quá rồi."

Ninh Yên ấn ngực, chỉ cần ổn là được rồi, khiến cô sợ chết khiếp.

Nhưng họ đã vui mừng quá sớm.

"Thể trạng của cậu ấy rất khỏe mạnh, ý chí cũng rất mạnh mẽ, đã vượt qua được ca phẫu thuật." Bác sĩ cẩn thận tiếp tục nói: "Nhưng, cậu ấy bị thương quá nặng, vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, cần chuyển đến phòng bệnh nặng để theo dõi."

Sắc mặt ông nội Nghiêm thay đổi: "Không phải nói là thành công hay sao?"

Bác sĩ hiểu được tâm trạng của người nhà bệnh nhân, kiên nhẫn giải thích: "Thủ trưởng, ba ngày tới là giai đoạn quan trọng. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, gia đình cũng cần phối hợp tốt. Bên cạnh cậu ấy phải có người túc trực liên tục."

Cảm xúc của ông nội Nghiêm lên xuống thất thường, nhưng xét cho cùng ông là một vị tướng dày dạn trận mạc nên vẫn giữ được bình tĩnh: "Được, cảm ơn các anh."

"Không có gì."

Bên ngoài phòng bệnh nặng, Ninh Yên nhìn qua cửa sổ bằng kính, thấy người đàn ông nằm trên giường bệnh vẫn chưa tỉnh lại, mắt cô đỏ hoe, lòng như bị một cục đá đè nặng.

Toàn thân hắn đều quấn băng trắng, ngay cả trên mặt cũng quấn, các loại dây nhợ máy móc nối với cơ thể. Hắn đã bị thương nặng đến mức nào.

Ông nội Nghiêm đứng bên cạnh, vẻ mặt buồn bã. Đây là lần bị thương nặng nhất của cháu trai ông.

Lúc ban đầu ông nhất quyết đưa cháu trai nhập ngũ, phải chăng là sai lầm?

Trời dần sáng, một cảnh vệ đi tới, nói vài câu với ông nội Nghiêm.

Ông nội Nghiêm cau mày khó xử, do dự một cách hiếm thấy. Ông có công việc quan trọng cần xử lý, nhưng một bên lại không yên tâm về sự an toàn của cháu trai.

Một bên là công, một bên là tư, khiến ông lưỡng lự, việc nhà việc nước không thể giải quyết cùng một lúc.

Ông hít sâu một hơi, nói: "Ninh Yên, ông có thể tin tưởng cháu không?"

"Đương nhiên là được." Câu trả lời của Ninh Yên dứt khoát.

ông nội Nghiêm nhìn cháu trai bên trong, sau đó nhìn vẻ mặt kiên quyết của Ninh Yên, nói: "Vậy ông sẽ giao Nghiêm Lẫm cho cháu. Ông sẽ để Tiểu Lý ở lại. Nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho ông."

Cho dù cảnh vệ có giỏi đến đâu nhưng có một số việc vẫn phải do người trong gia đình làm.

Nhưng ông biết rõ gia đình mình, mẹ kế của Nghiêm Lẫm không đáng tin cậy.

Cha của hắn thì đang thực hiện một ca phẫu thuật rất phức tạp cho một người khác vào thời điểm này và ông không biết tin rằng con trai mình đang bị thương nặng.

Hơn nữa, bác sĩ sẽ không tự chữa trị cho mình. Dù bác sĩ đó có tay nghề cao đến đâu cũng sẽ không tự mình phẫu thuật cho người thân, bởi vì tâm trạng rất dễ sụp đổ.

Thôi quên đi, lúc cần cha ruột thì không bao giờ có mặt.

"Được."

Ông nội Nghiêm miễn cưỡng nhìn cháu trai thêm vài lần nữa, rồi vội vã rời đi dưới sự thúc giục của cảnh vệ.

Có bác sĩ và y tá chuyên biệt canh chừng bên trong, bọn họ rất bận rộn. Ninh Yên im lặng quan sát bên ngoài.

Khi bác sĩ bước ra, cô đi đến và hỏi về tình hình cụ thể.

Bác sĩ nhìn cô gái trẻ trông hốc hác với một chút vẻ thương xót: "Anh ấy bị bắn hai phát vào người và lưng bị thương khi đạn phát nổ..."

Bình Luận (0)
Comment