Hắn nói rất nhiều nhưng tựu chung chỉ có một ý là vết thương rất nặng, có thể sống sót đến bây giờ đã là một kỳ tích của y học.
Ninh Yên nghe mà thót tim, cô chỉ có một ý nghĩ: "Chỉ cầu anh ấy sống sót, sống sót là được rồi."
Lúc đó nếu hắn mặc áo chống đạn thì tốt rồi, nhưng hiện nay ở nước họ chỉ có áo chống đạn được tạo thành từ hợp kim thủy tinh-crom-kim cương-cacbon và cấu trúc hợp kim nhôm, số lượng rất ít lại còn rất nặng, chỉ dành cho lái xe vận chuyển thiết bị qua biên giới mặc.
Nếu thực hiện nhiệm vụ bí mật thì chắc chắn không tiện mặc.
Còn áo chống đạn bằng thép đặc chủng hiệu quả cao phải đến những năm 80 mới được nghiên cứu phát triển. Ai ui, chỉ tiếc là cô không học qua kiến thức về lĩnh vực này, nếu không thì đã có thể làm ra được.
Không biết mấy vị nhà mình có thể làm được không? Khi về cô sẽ hỏi thử.
Cô bỗng nhiên nghĩ, ồ, ở nước ngoài thì sao? Có lẽ cô nên nhờ ông Smith giúp cô mua vài chiếc áo chống đạn tốt nhất. Trước đây sao cô lại không nghĩ đến chứ?
Thật là ngốc.
Trên thế giới này không có thứ gì không thể mua được, chỉ cần có đủ tiền.
Được rồi, cô âm thầm quyết định nhất định phải mua được áo chống đạn ở nước ngoài.
"Tôi có thể vào thăm anh ấy không? Tôi có thể khử trùng và mặc quần áo cách ly."
Bác sĩ lắc đầu: "Bây giờ thì không được, đây là thời điểm dễ bị nhiễm trùng nhất sau khi phẫu thuật, ít tiếp xúc với bên ngoài sẽ tốt cho anh ấy hơn, đợi anh ấy tỉnh lại thì sẽ ổn thôi."
Ninh Yên không có cách nào, đành nhờ Tiểu Lý tìm một chiếc ghế dài đặt ở ngoài phòng hồi sức, thay nhau canh chừng suốt hai mươi bốn giờ.
Ngoài đi vệ sinh ra, cô không đi đâu cả. Ngay cả cơm cũng là do Tiểu Lý mang đến.
Tình trạng bệnh có thể thay đổi bất cứ lúc nào, cần người nhà bệnh nhân túc trực 24 giờ để tiện liên lạc.
Cả ngày trôi qua một cách yên bình, người đàn ông trên giường bệnh vẫn nằm bất động, hôn mê bất tỉnh.
Đó là ngày dài nhất với cô, từng phút từng giây đều là sự tra tấn. Ninh Yên cứ nhìn chằm chằm, âm thầm cầu mong hắn mau tỉnh lại, mau tỉnh lại.
Tiểu Lý nhìn cô gái đang không mở nổi mắt, nói: "Đồng chí Ninh, chị cứ ngủ đi, chừng nào tỉnh dậy thì thay cho tôi."
Ninh Yên đã không ngủ một đêm, lại lo lắng sợ hãi, có chút không chịu nổi, cô đáp: "Được."
Cô đắp chăn ngủ trên ghế dài, chẳng mấy chốc đã ngủ say như chết.
Không biết đã ngủ bao lâu, Ninh Yên bị Tiểu Lý đánh thức, cô nhìn chằm chằm vào Tiểu Lý trước mặt, không biết người này là ai, đây là đâu?
Tiểu Lý gấp đến mức đổ mồ hôi nhễ nhại, nói: "Đồng chí Nghiêm Lẫm gặp nguy hiểm, máy móc bên trong đang kêu."
Ninh Yên lập tức tỉnh táo, cô bật dậy, chạy đến bên cửa sổ kính. Bác sĩ đang cấp cứu bên trong...
Cô choáng váng, sắc mặt tái mét.
Một đêm cấp cứu khiến các bác sĩ kiệt sức, cũng khiến Ninh Yên rất suy sụp, sắc mặt cô tái mét.
Cô kiên quyết muốn vào phòng chăm sóc đặc biệt, bác sĩ không thể làm gì khác, yêu cầu cô thực hiện công việc khử trùng, rồi mới cho cô vào trong với đầy đủ đồ bảo hộ.
Ninh Yên nhẹ nhàng nắm lấy tay Nghiêm Lẫm. Tay hắn rất lạnh, lạnh như đá.
Mắt cô cay xè, bình thường tay hắn rất ấm, không giống tay cô lúc nào cũng lạnh. Hắn thích nắm tay cô nhất.
“Nghiêm Lẫm, anh đã hứa với em, sẽ chăm sóc bản thân, anh không thể nói hai lời.”
“Anh mau khỏe lại đi. Anh đã nói sẽ mua đồ ăn ngon cho em, sẽ đưa em đi xem phim.”
“Dạo này em rất bận, áp lực rất lớn. Anh đừng thêm gánh nặng cho em nữa, được không?”
“Em nghĩ ra rồi, em sẽ mua cho anh hai bộ áo chống đạn, mặc xong bộ nào thì vứt bộ đó, như vậy thì anh sẽ không bị thương nữa.”
“Nghiêm Lẫm, em đã bao giờ nói với anh chưa? Anh đối với em là một sự tồn tại rất đặc biệt, chỉ cần có anh ở bên, lòng em rất vững vàng. Không cần anh làm gì, chỉ cần em nhìn thấy anh là được rồi.”
…
Cô nói không ngừng, nói đến mức miệng khô. Hắn không có phản ứng gì. Cô bất lực cúi đầu, nước mắt nóng hổi lăn xuống, từng giọt một, chảy vào lòng bàn tay lạnh giá.