Ninh Yên ngáp một cái, lười biếng liếc nhìn anh em bọn họ, vẫn ăn mặc rực rỡ, quần áo mới và vẻ mặt kiêu hãnh.
Ngược lại với Nghiêm Lẫm và Nghiêm Vi tương đối khiêm tốn.
"Anh ấy đang ngủ, không thuận tiện để gặp khách. "
Nghiêm Kiều vẻ mặt có chút bị sỉ nhục, "Chúng tôi là khách sao? Chúng tôi muốn đến thăm anh cả của mình, cô dựa vào cái gì không cho chúng tôi gặp anh?"
Ninh Yên không khỏi nở nụ cười, nói giống như có bọn họ có quan hệ anh em, có trời mới biết, từ nhỏ đã không thân thiết đạm bạc như nước, nào có thân thiết như vậy, căn bản không coi nhau như người thân.
Không đúng, phải nói rằng anh em nhà này luôn rất ghét Nghiêm Lẫm.
"Ồ, vậy là người xa lạ qua đường. "
Nghiêm Kiều tức muốn chết, "Ninh Yên, cô có tư cách gì mà nói ra những lời như vậy? Gạt chuyện đó sang một bên,cô có thân phận không rõ ràng, không được Nghiêm gia chấp nhận. Cho là đã bước vào cửa Nghiêm gia, cô phải đối đãi lịch sự với em chồng của mình.”
Cô có suy nghĩ rất hay, nhưng thật đáng tiếc Ninh Yên không tiếp thu được bộ dạng này, "Phụt, tôi trước nay luôn đối xử với người khác giống như cách họ đối xử với tôi, tôi đối xử với người khác, thân phận không có tác dụng trước mặt tôi."
Cô cảm thấy chướng mắt hai anh em nhà này.
Tôn Mỹ Hoa đối xử với Nghiêm Lẫm như thế nào khi hắn còn nhỏ, đó là ngược đãi!
Chỉ riêng điểm này thôi đã khiến Ninh Yên vô cùng căm ghét.
Làm sao những đứa trẻ mà bà ta sinh ra có thể không biết xấu hổ như vậy, tự cho mình là anh em tốt của Nghiêm Lẫm?
Nghiêm Kiều cười lớn: "Cô dám nói chuyện với ông nội tôi như thế này sao? Cho dù cô có nói hay đến đâu cũng không thể che giấu được tham vọng của mình, cô là đồ đạo đức giả, dối trá, thấy người sang bắt quàng làm họ."
Cô tỏ vẻ khinh thường, tỏ vẻ như mình đã nhìn thấu cô từ lâu rồi, đừng giả vờ trước mặt tôi.
Ninh Yên trực tiếp đáp lại: "Con gái của sát nhân, cô có khỏe không."
Đầu Nghiêm Kiều choáng váng, cô tức giận hét lên: "Aaaaaa "
Cô duỗi tay phải ra, chuẩn bị vung qua, Ninh Yên nhíu mày, chỉ muốn dạy cho cô một bài học.
Nghiêm Hàn giữ cánh tay em gái lại nói, "Cha, cha đã đến rồi."
Nghiêm Kiều lập tức quay đầu lại, kêu lên đáng thương: "Cha, cha đến thật đúng lúc, người phụ nữ này bắt nạt con."
Bác sĩ Nghiêm đẩy kính trên mũi lên, khẽ cau mày, "Các con tới đây làm gì?"
Nghiêm Kiều nước mắt lưng tròng: "Nghe nói anh cả bị thương, chúng con rất lo lắng nên cố ý đến thăm anh ấy, nhưng kết quả lại bị người phụ nữ này sỉ nhục, sao cô ấy có thể đối xử với chúng con như vậy? Một chút cũng không đem cha để vào mắt.”
Vừa đi tới, cô liền điên cuồng chụp mũ Ninh Yên, Ninh Yên khẽ mỉm cười nói: "Chính xác là bản tính giống y hệt Tôn Mỹ Hoa, bác sĩ Nghiêm, ông đang gặp rắc rối lớn, cưới nhầm vợ có thể đổi, sinh ra một đứa con gái như này có thể ném đi sao?"
Một câu liền chọc trúng mục tiêu hai anh em đối phương, sắc mặt đều tái xanh.
Vụ ly hôn của bác sĩ Nghiêm gây ồn ào, trở thành chủ đề nóng, nhưng Tôn Mỹ Hoa sống chết cũng không chịu ly hôn, vậy nên đã ly thân.
Hai anh em Nghiêm Kiều vốn không được ông lão Nghiêm ưu ái, ở trong lòng không có được địa vị gì, bọn họ lại làm ra chuyện như vậy, bị người khác chỉ trỏ, vô cùng xấu hổ, tâm lý đều vặn vẹo.
Bọn họ đều đã đến tuổi kết hôn, tài chính eo hẹp, muốn tìm được một gia đình môn đăng họ đối đối với họ là không có khả năng.
Điều này khiến hai anh em kiêu ngạo đặc biệt khó chịu, họ cầu xin cha mình thu lại mệnh lệnh đã đưa ra, nhưng đáng tiếc, nó chẳng có tác dụng mấy.
Bác sĩ Nghiêm khẽ thở dài một hơi, đây là một cuộc hôn nhân sai lầm, con cái không được nuôi dạy tốt, ông ta mệt mỏi.
Ông đem hộp cơm trong tay đưa tới: "Đây là canh bồ câu sữa hầm rất lâu, để A Lẫm uống thêm."
Vâng.” Ninh Yên mở nắp ra nhìn thoáng qua, một mùi thơm tràn ngập mũi.
Trong mắt Nghiêm Hàn lóe lên một tia ghen tỵ, cha hắn chưa bao giờ lo lắng cho hai anh em hắn nhiều như vậy.