Bác sĩ Nghiêm nhìn sang, "Hai anh em các con trở về đi."
Vẻ mặt Nghiêm Hàn lo lắng, "Cha, chúng con rất lo lắng cho anh cả, chúng con đến xem một chút"
Hắn tỏ ra rất coi trọng tình cảm gia đình, điều này khiến bác sĩ Nghiêm giật mình.
Ninh Yên nhìn thấy, cười lạnh một tiếng: "Nếu thật sự rất lo lắng, sẽ không ở bên ngoài gây ồn ào như vậy, cố ý ảnh hưởng đến Nghiêm Lẫm nghỉ ngơi."
"Tình cảm anh em sâu đậm, tiền đề là vậy nhưng hai anh em anh có không?" Ninh Yên chỉ vào hai anh em, ánh mắt tràn đầy chán ghét, "Nói trắng ra là làm cho một số người xem, nhưng tôi nói cho hai anh em anh nhớ kỹ, Nghiêm Lẫm không phải là công cụ lợi dụng của hai người.”
Cô chỉ ra suy nghĩ của hai anh em Nghiêm Hàn, rồi quay người bước vào phòng bệnh
Sắc mặt hai anh em Nghiêm Hàn trắng bệnh, khó coi đến cực điểm.
"Cha, không phải như vậy đâu, cô ấy đang vu khống chúng con."
"Cha, loại người như Ninh Yên rõ không thích chúng con, cha đừng tin cô ấy."
Bác sĩ Nghiêm sẽ không nghĩ quá xấu về con mình, dù sao nó cũng là con mình sinh ra.
Cũng hy vọng nhìn thấy con cái sống hòa thuận, vui vẻ và hạnh phúc.
Tuy nhiên, vất vả lắm ông mới có thể gần gũi với Nghiêm Lẫm hơn một chút, ông ta thực sự không muốn phá hủy hiện tại.
"Tất cả trở về đi."
Nghiêm Kiều tưc không chịu được, hai mắt đỏ lên, bị Nghiêm Hàn vỗ nhẹ vài lần, cô mới bình tĩnh lại một chút, đè nén cơn giận xuống.
"Cha, hôm nay là sinh nhật con, con không muốn gì cả, con chỉ muốn một gia đình hạnh phúc cùng nhau ăn cơm, cha có thể thực hiện nguyện vọng của con không."
Bác sĩ Nghiêm nhìn cô thật sâu, lời nói của Ninh Yên dường như có độc, không tự chủ được.
Cố ý chọn hôm nay để đến, đến thăm là giả, diễn cho ông xem là thật, chặn ông ta cũng là sự thật, phải không?
"Cha còn có một ca phẫu thuật, không có thời gian. "
Nghiêm Kiều giật giật tay áo ông, lắc lắc, tỏ ra bộ dáng đáng thương, làm nũng: "Chỉ hôm nay thôi, cha, quanh năm suốt tháng cha không ở cùng chúng con rồi, con không oán trách gì cha, hôm nay chỉ xin được đi ăn cùng cha một bữa cơm thôi."
Vì để hàn gắn cho cha mẹ, họ đã phải hao tâm tổn sức.
"Công việc rất quan trọng, các con cũng vậy, hãy làm việc chăm chỉ, đừng chỉ lo tận hưởng.” Ánh mắt bác sĩ Nghiêm rơi vào quần áo mới của bọn họ, "Mua thêm nhiều quần áo mới thì có ích lợi gì, tốt hơn hết là làm giàu cho bản thân..."
Hai người con này có tư chất giống nhau, học không giỏi, không đủ năng lực, sắp xếp cho công việc ổn định, nhưng lại ngại quá đơn giản.
Làm việc khoa trương như vậy không tốt cho họ, tại sao họ lại không hiểu?
Nghiêm Kiều vừa nghe thấy lời này, cô lập tức không vui, "Ninh Yên ăn mặc như vậy, sao cha không nói cô ấy?"
Quần áo của Ninh Yên mặc còn tinh xảo hơn cô, cô chưa từng thấy những kiểu dáng này.
Bác sĩ Nghiêm chấn kinh, cô không có tật gì chứ? Ninh Yên là ai? Đến lượt ông quản được sao? Cho dù tương lai cô có là con dâu của ông, ông cũng không thể quản nhiều như vậy?
"Cô ấy là cô ấy, con là con, con nên tự xem lại mình đi, cô ấy thông minh hơn con nhiều."
Đây là một sự thật, nhưng lại khiến Nghiêm Kiều tổn thương, "Đúng vậy, đúng vậy, tất cả những người có quan hệ với Nghiêm Lẫm đều tốt, theo như cha thì hai anh em chúng con không tốt, nên không được cha đối xử tốt."
Dù sao cô còn trẻ, không thể kìm nén được tính tình của mình, đột nhiên lộ ra tâm tư của mình.
Bác sĩ Nghiêm vô cùng thất vọng, còn chưa kịp nói lời gì, một bóng người đã chạy tới, hét lớn: "Đồng chí Ninh Yên, bộ ngoại giao gọi điện thoại tới, nói có chuyện gấp cần tìm cô."
Hai anh em Nghiêm gia: ......???
…
Cửa mở ra, Ninh Yên chậm rãi đi ra, nhân viên công tác đưa giấy ghi số điện thoại đưa cho cô, cô liếc mắt nhìn một cái, số điện thoại này rất quen thuộc với cô.
Ninh Yên không để ý tới hai anh em Nghiêm gia, đi đến văn phòng mượn điện thoại, "Là tôi, Ninh Yên."
"Đúng vậy, tôi có ý tưởng này, tôi muốn bàn bạc cụ thể một chút."