Ninh Yên nghe giọng nói lo lắng trong điện thoại, tâm trạng hơi trầm xuống, "Đừng lo lắng, chuyện xấu chưa chắc đã là chuyện xấu, nói không chừng sẽ biến thành chuyện tốt."
Cuối cùng ngày cô mong chờ rốt cuộc cũng tới rồi!
Sau khi Ninh Yên gác máy cô ngẫm nghĩ một hồi rồi gọi cho ông cụ Nghiêm: "Ông ơi, nhà cháu có chuyện nên cháu phải về ngay, còn mời ông..."
Cô còn chưa nói hết câu đã bị đầu dây bên kia ngắt lời: "Ninh Yên, ông không thể làm gì giúp cháu được."
Thái độ của ông đã tỏ rõ từ lâu nên Ninh Yên cũng biết không thể nhờ cậy ông được: "Cháu biết, nhờ ông chăm sóc anh ấy đừng để anh ấy đi lung tung, với cả nhờ ông giấu chuyện của cháu để anh ấy yên tâm dưỡng bệnh, ông cũng biết tính anh ấy mà."
Cô lo là Nghiêm Lẫm sẽ không màng gì cả để xuất viện rồi đi về với cô.
Ông cụ Nghiêm trầm giọng nói: “Nghiêm Lẫm là cháu trai của ông.”
“Vâng, vậy cứ như vậy đi.” Ninh Yên dứt khoát cúp máy sau đó nghĩ nghĩ một chút rồi lại nhấc điện thoại lên.
"Trưởng phòng Giang, là tôi, Ninh Yên đây, anh giúp tôi kiểm tra hai người được không?"
Mấy cuốc điện thoại đi ra cô đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện.
Tập đoàn Cần Phong đã loạn hết cả lên và mọi người cũng đều hoảng sợ.
Ngoài cổng, hai bên đang giằng co với nhau đầy mùi thuốc súng thấy đã sắp đánh nhau đến nơi, bí thư Chu đã mang người tới kịp lúc rồi lớn tiếng hét lên can ngăn: "Dừng tay lại hết."
Một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cán bộ cái túi trước ngực có một cây bút, nom rất ra dáng lãnh đạo.
Hắn vừa mở miệng đã hỏi tội: "Bí thư Chu anh đến đúng lúc đấy. Nếu huyện Hoành Sơn của anh xảy ra chuyện như vậy thì anh phải chịu tất cả trách nhiệm." Đây là một điều tra viên đến từ thủ đô cố ý tới đây vì Ninh Yên.
Báo cáo của Ninh Yên sau khi được xuất bản đã thu hút sự chú ý của cả nước và trở thành thần tượng của vô số người, nhưng có một bức thư báo tin gửi đến tòa soạn báo nói là thân phận của Ninh Yên có vấn đề, nói cha cô là một phần tử xấu trong trang trại phi tập trung, là giai cấp thù địch.
Làm sao con cái của một phần tử xấu có thể lên được chức cao? Làm sao có thể trở thành thần tượng của cả nước được? Vậy không phải là một trò đùa sao?
Bức thư nói tòa soạn đã có những sai sót trong công tác, còn nói phải báo lên cấp trên.
Lãnh đạo tòa soạn thật sự không biết đến những ẩn tình này, bọn họ chỉ biết Ninh Yên là một nữ thanh niên trí thức về quê và được dân làng vô cùng yêu quý.
Nhưng nếu cô là thành phần chính trị có vấn đề thì quả thực tòa soạn đã phạm sai lầm lớn.
Không được, phải lập tức báo cáo với cấp trên và thành lập một đội điều tra. Cũng không thể chỉ cử người đến thành phố S để mà còn phải bí mật đến tỉnh Hắc để bắt đầu điều tra.
Lúc đầu bí thư Chu không biết nhưng đến khi biết chuyện thì mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát.
"Tổ trưởng Thành, có gì xin ngài cứ từ từ nói còn động đao động kiếm thì không thể được."
Bản thân tổ trưởng Thành là một nhà đầu cơ đầy tham vọng, vừa nghe thấy chuyện như vậy hắn đã chủ động xin ra trận.
Trước đây, chỉ cần một lời hắn không vừa ý là đã mang theo cấp dưới của mình giương cung bạt kiếm, giả tạo tội danh cho đối thủ còn làm những tấm áp phích lớn, thủ đoạn của hắn rất dơ bẩn.
Có chứng cứ hay không cũng không quan trọng, bởi vì quan trọng là đạt được mục đích.
Hắn giẫm lên thể xác của người khác để từng bước leo lên, còn chê thiếu nên đã để ý tới Ninh Yên.
Bây giờ Ninh Yên là một nhân vật có tiếng tâm trong nước cũng là một chuẩn mực, cho nên phải hạ gục cô mới có thể giành được vốn liếng chính trị, song song đó còn có thể tới tay một tập đoàn Cần Phong quả là một mũi tên trúng hai đích.
Thứ hắn thích nhất là hái đào.
“Sau khi điều tra, cha ruột của Ninh Yên là Ninh Hãn Hải quả thực là một phần tử xấu, hiện đang được cải tạo ở trang trại Hồng Quang, Ninh Yên là một con chó con của giai cấp thù địch với chúng ta, muốn lật đổ cướp lấy thành quả của cách mạng, ai giúp cô ta thì đều là đồng phạm của cô ta."