Ông ta cố nặn ra nụ cười: "Thị trưởng Dương, đây là lời nói tức giận nhất thời, ngài ngàn vạn lần đừng coi là thật.”
Dương Bội Bội đi ở phía sau mang theo máy ghi âm, cao giọng nói, "Tôi đã ghi âm lại rồi.”
Bên kia, đồng nghiệp của cô đang cầm máy ảnh, điên cuồng chụp ảnh mấy người cục trưởng Thẩm.
Đây thật sự là một chuyện bất ngờ, vốn định làm một cuộc phỏng vấn với tập đoàn Cần Phong, chủ đề về quá khứ, hiện tại, tương lai.
Cũng là ám chỉ với những người như Cục trưởng Thẩm, điều tra án thì được, nhưng đừng động đến tập đoàn Cần Phong, đây là xí nghiệp được địa phương bảo vệ.
Ai ngờ, chợt nghe được những lời này, Dương Bội Bội cũng không biết nghĩ như thế nào, mở máy ghi âm ra.
Được rồi, chứng cứ đã có, nhược điểm cũng có.
Mấy người cục trưởng Thẩm trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt hoài nghi nhân sinh.
Chờ sau khi kịp nhận ra, bọn họ nhào tới cướp máy ảnh giống như điên, nhưng Dương Bội Bội phản ứng nhanh hơn, tránh về phía sau, chạy thật nhanh.
Mấy vị cảnh sát đưa tay ngăn cản đường đi của Thành Đống, chặn hắn lại.
Thành Đống trơ mắt nhìn Dương Bội Bội và đồng nghiệp chạy xa, nhớ tới lời vừa rồi, không khỏi rùng mình một cái.
“Thị trưởng Dương, ông mau cho người về đi, trong chuyện này có hiểu lầm, tôi có thể giải thích.”
Thị trưởng Dương nổi giận, giải thích cái rắm, lỗ tai ông cũng không bị điếc, nhưng thần sắc nhàn nhạt, "Có hiểu lầm hay không cũng không do anh nói, tôi cũng không quyết định được, để cấp trên định đoạt, nhân dân cả nước định đoạt”
Thành Đống như bị một chậu nước lạnh dội xuống, rùng mình một cái, không nhịn được nhìn về phía cục trưởng Thẩm, xin đối phương giúp đỡ.
Mặc dù ông ta là quan chức nhà nước, nhưng đối đầu với những quan chức cấp tỉnh nhất định không thắng được.
Thần sắc thị trưởng Dương lạnh lẽo, “Ông vì tư lợi hãm hại nhiều người như vậy, không xứng làm quan.”
Nhưng cục trưởng Thẩm vẫn phải giữ sắc mặt bình thường, chậm rãi gật đầu, "Tôi hiểu rồi.”
Ngoài miệng ông ta nói như vậy, nhưng lại không có hành động gì cả.
“Mục đích chuyến đi này của tôi là để tập đoàn Cần Phong trả tiền, ngân hàng muốn kiểm tra sổ sách, phát hiện vấn đề phải báo cáo lên thủ đô.”
Một khi báo lên, mọi chuyện sẽ hoàn toàn nháo lớn, đến lúc đó ai cũng không được yên ổn.
30 vạn là một khoản tiền lớn, tuyệt đối không có khả năng xử lý qua loa.
Cục trưởng Thẩm lại càng hoảng hốt, tình huống lúc này thật sự có chút không tốt.
"Về phần lấy nhà xưởng gán nợ, đừng nhắc lại, tôi tuyệt đối không cho phép."
Cục trưởng Thẩm nghe vậy biến sắc, "Thị trưởng Dương, ông nói cái gì?”
Chỉ cần thị trưởng Dương không đồng ý, sẽ không có cách nào đem ra thế chấp, đây là do hành chính địa phương can thiệp.
"Cục trưởng Thẩm, đây là chuyện địa phương, mọi việc phải theo quy củ, các người chỉ có thể dùng tiền mặt trả nợ, thời gian không còn nhiều lắm, mau nghĩ biện pháp đi."
Vượt cấp giải quyết là điều tối kỵ, cũng chỉ có cục trưởng Thẩm đã ở độ tuổi cao, ở trạng thái nửa lui về mới dám xằng bậy, tay duỗi ra quá dài.
Phe phái cục trưởng Thẩm đang trong trạng thái đắc ý, làm việc không chú ý, mới có thể đưa tới một loạt những sai lầm như vậy.
Nhưng lúc này, nhược điểm rơi vào trong tay thị trưởng Dương, phải xem ông ấy xử lý thế nào.
“Sắp mười ngày rồi, kết quả điều tra của các anh đã có chưa?”
Cục trưởng Thẩm trầm mặc hồi lâu, mắt mờ đục, tinh quang lóe lên, "Còn chưa tới mười ngày.”
"Vậy được, ngày thứ mười tôi lại đến, tất cả đồ của tập đoàn Cần Phong đều được ghi chép trong hồ sơ, thuộc về tập thể, bất luận kẻ nào cũng không được tự ý bán, thế chấp lấy tiền mặt." Là người đứng đầu một thành phố, ông hoàn toàn có tư cách nói như vậy, chỉ là quá không nể mặt cục trưởng Thẩm.
Cục trưởng Thẩm rất phẫn nộ, nhưng nghĩ đến đoạn ghi âm kia, chỉ có thể nhẫn nhịn, "Thị trưởng Dương, ngày mai ông đưa ghi âm cho tôi."
Đây là mệnh lệnh, không phải yêu cầu.
“Tôi sẽ cố hết sức." Thị trưởng Dương mỉm cười, không nói gì, "Tôi còn có việc, đi trước đây.”
Ông rời đi, cục trưởng Thẩm lại nghẹn một bụng tức giận, đập hết đồ trong tay thêm một lần.