Quan trọng nhất là, ấn tượng của cô đối với cha con Đường Mẫn Nhi rất tốt.
Ninh Yên chỉ ở tạm, cho nên quân đội cho cô ba gian ký túc xá, nam hai gian, nữ một gian.
Cô ở cùng Ninh Miểu, Kim Tích Như ở một gian, ăn cơm thì ăn ở căn tin, sống rất thảnh thơi, hoàn toàn mặc kệ bên ngoài đang bão táp.
Dù sao cô cũng đã rút được củi dưới đáy nồi, tiền đều rút hết ra, để lại món nợ lớn cho những người kia.
Nếu có tiền thì trả nợ 30 vạn nợ trước đi.
Cục trưởng Thẩm đã sắp bị ngân hàng thúc giục đến phát điên, vừa tức vừa giận, đập sạch tất cả mọi thứ, nhưng vẫn không thể tìm ra kế sách nào cả.
Ngô Kiến hận không thể co lại thành một đoàn nhỏ, coi như mình không tồn tại.
Niềm vui sướng ban đầu đã không còn sót lại chút gì.
Hắn thật sự không biết, làm quản lý cấp cao khó khăn như vậy, vừa phải làm nhiều việc lại rườm rà, trăm mối lo nghĩ, ở dưới chỉ biết đòi tiền đòi đồ.
Tầm mắt cục trưởng Thẩm rất nhanh liền quét đến hắn, chỉ vào mũi của hắn mắng không có bản lĩnh, là phế vật.
Trong lòng Ngô Kiến uất ức vô cùng, chuyện này lãnh đạo cũng không giải quyết được, hắn có thể có cách gì?
Nhưng có uất ức tới đâu cũng phải nhịn xuống, hắn đã lên thuyền giặc giờ thì không còn đường lui.
Những công nhân khác hận chết hắn, mắng hắn là phản đồ, cho dù hắn làm lãnh đạo, cũng hoàn toàn không có uy tín, không ai nghe hắn.
Hắn muốn kéo mấy tấm bia đỡ đạn ra, "Nếu không, để bí thư Ngưu cùng Ninh Xuân Hoa tới hỗ trợ?"
Cục trưởng Thẩm hung tợn trừng hắn một cái, "Đều đã sinh bệnh, bệnh không dậy nổi.”
Chẳng lẽ hắn chưa từng nghĩ tới sao? Bảo người ta đi gọi, kết quả nói là bị bệnh.
"Làm sao có thể đều bị bệnh…”
Ngô Kiến lời còn chưa nói xong, thì mới kịp phản ứng, biến sắc, người ta không muốn tới!
Chẳng lẽ còn có thể cưỡng ép kéo người tới đây?
“Vậy đi quân doanh tìm Ninh Yên, là cô ta gây ra, cô ấy phải chịu trách nhiệm.”
Vừa nghe lời này, cục trưởng Thẩm càng đau đầu, ông ta đã gọi điện thoại cho quân đội, người ta nói hay lắm, nhưng vừa nhắc tới Ninh Yên, đã nói cô ấy bận rộn, không rảnh.
Bận cái khỉ gì chứ.
Ông ta cuối cùng cũng hiểu được thái độ bên đó là để bảo vệ Ninh Yên, ông thật sự không ngờ rằng Ninh Yên lợi hại như vậy, lẽ ra ngay từ đầu ông ta nên giao cho Ninh Yên, để cô ấy chịu toàn bộ trách nhiệm.
“Thành Đống, cậu nghĩ biện pháp đi.”
Sắc mặt Thành Đống âm trầm, vỗ trán, không có ý tốt mở miệng, "Không phải trả tiền sao? Để nhà xưởng đó đóng cửa, nhà xưởng cùng máy móc trong nhà máy đều thế chấp hết, không phải xong rồi sao? Ai cũng đừng làm."
Không chiếm được thì hủy diệt.
Hắn xuất sư bất lợi, nhiều lần gặp khó khăn, trong lòng hận chết người của tập đoàn Cần Phong, "Ninh Yên dám rút hết tiền, vậy chúng ta phá hủy toàn bộ cơ nghiệp của cô ấy.”
Cục trưởng Thẩm đã rất phiền, "Ý kiến hay, cứ làm như vậy, làm cho tất cả công nhân đều thất nghiệp, muốn trách thì trách Ninh Yên không làm người, ép cô ấy ra ngoài chịu trách nhiệm..."
“Rầm." Cửa lớn bị đá văng thật mạnh, mọi người trong phòng đều hoảng sợ. Người nào? Đá loạn cái gì…
Thanh âm của cục trưởng Thẩm dừng lại, sắc mặt xanh mét, "Thị trưởng Dương, sao mọi người lại tới đây?
Thị trưởng Dương mặt như nước chìm, trong mắt tràn đầy thất vọng, “Mấy người đang nghĩ gì vậy? Nếu tôi không đến, hẳn sẽ không nghe được những lời này.”
Ông ký gửi hy vọng cao với tập đoàn Cần Phong, hơn nữa, bát cơm của mấy ngàn công nhân đều dựa vào tập đoàn Cần Phong.
Ông không cho phép tập đoàn Cần Phong ngã xuống vì những người này.
Ông căn bản không thèm để ý Ninh Yên xuất thân từ đâu, chỉ cần có thể mang lại lợi ích cho mọi người là được. Nhưng ngoài mặt khó nói, chỉ khó đi ngược lại ý chung của tất cả mọi người mà thôi.
Nên ông đã âm thầm che chở cho Ninh Yên, cũng nói chuyện với cô trước.
"Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm." Cục trưởng Thẩm thầm hốt hoảng, thị trưởng Dương sớm không tới muộn không tới, sao lại tới đúng lúc này chứ? Người phía dưới sao không báo lên?