Đơn giản? Vẻ mặt đoàn trưởng Lỗ mê man, vô cùng hoài nghi, Ninh Nhị có thể làm được thật sao?
Sự thật chứng minh, Ninh Nhị rất đáng tin cậy, đứng ở trên bục giảng nói liên tục không ngừng, trật tự rõ ràng, kiên nhẫn giảng giải về kiến thức cơ bản cho các chiến sĩ .
Nhóm chiến sĩ này là mầm non tốt được lựa chọn ra, thông minh, ngộ tính cao, rất nhanh liền vào học.
Mỗi tiết đoàn trưởng Lỗ đều đi nghe, lúc bắt đầu khóa cơ bản ông còn có thể nghe hiểu, đánh giá Ninh Nhị rất cao, tên nhóc này rất có năng lực, hiểu biết khá nhiều, người Ninh gia đúng là đều rất có bản lĩnh.
Nhưng khi bắt đầu vào kiến thức chuyên sâu, ông liền không hiểu, chỉ có mấy chiến sĩ thông minh nhất sáng mắt nhìn Ninh Nhị.
Đến khi tan học, mọi người nhao nhao vây quanh hắn, tiếp tục hỏi về bài tập, Ninh Nhị đều rất kiên nhẫn, mọi người khen ngợi hắn rất nhiều.
Đường Tam Phong cũng đi nghe thử một tiết, sau khi nghe xong cố ý gọi Ninh Nhị tới, khen vài câu.
Ninh Nhị chỉ khiêm tốn nói, "Đây là việc cháu phải làm thôi.”
Đường Tam Phong nhìn thanh niên tuấn tú, rất tán thưởng, "Học vấn của cháu rất tốt, tố chất cơ thể cũng không tệ, không bằng ghi danh vào trường quân đội đi.”
Con cháu Ninh gia cũng có thể coi là người thân ông, là cháu ngoại của vợ, tuy rằng Ninh gia không chịu nhận, nhưng ông cũng không ngại dìu dắt một phen.
Coi như là vì con gái mình.
Mẫn Nhi cùng anh trai chị gái trong nhà chênh lệch tuổi tác , tình cảm cũng không quá sâu đậm, để con bé có thể có thêm mấy người chị họ anh họ có năng lực cũng tốt.
Tình cảm thân thích cũng cần bồi dưỡng, có nhận hay không, có danh phận hay không, kỳ thật cũng không sao cả.
Ninh Nhị tươi cười, "Cám ơn ngài, nhưng nhà cháu đều phải nghe theo sự sắp xếp của chị cả.”
Đường Tam Phong lại một lần nữa cảm nhận được năng lực khống chế của Ninh Đại Ma Vương, thật sự là không chỗ nào không có.
Tên Ninh Yên đã sớm truyền khắp quân doanh, lần này xây dựng trạm thủy điện nhỏ càng làm cho tiếng tăm của Ninh Yên tốt hơn trong quân đội.
“Nếu như chị cả cháu sắp xếp cho cháu công việc cháu không thích thì sao? Cháu không có ý kiến riêng của mình sao?”
Ninh Nhị không khỏi nở nụ cười, "Chị cả của cháu rất tôn trọng suy nghĩ của mỗi người, chị ấy là một người đặc biệt thông minh, đặc biệt tỉnh táo, tầm nhìn xa rộng, có chị ấy giúp đỡ lập kế hoạch, ai cũng có thể lập được công to. Đương nhiên, cũng chỉ có thật sự thân thiết mới có cơ hội này, vậy nên cháu rất quý trọng."
Ninh Yên không thích dính líu đến chuyện nhà người khác, chứ đừng nói chi là giúp người ngoài.
Đường Tam Phong nhìn thấy sự tin tưởng sâu sắc đối với Ninh Yên trong mắt hắn, trong lòng có chút xúc động, tình cảm chị em sâu đậm thật đáng ghen tị.
"Sắp đến sinh nhật Mẫn Nhi rồi, mấy đứa về nhà chú ăn cơm nhé, coi như là bạn bè đến chơi thôi, con bé rất quý mấy đứa.”
Ninh Nhị chần chờ một chút, "Chuyện này... phải nghe lời chị cả, chị ấy là người quyết định.”
Khóe miệng Đường Tam Phong co rút, thằng nhóc này ở bên ngoài biểu hiện tốt như thế, tài giỏi lại phóng khoáng, nhưng sao mới nói ba câu mà không câu nào là không nhắc tới Ninh Yên vậy chứ?
Chỉ có thể nói, Ninh Yên ảnh hưởng quá lớn đối với mấy đứa trẻ Ninh gia.
Nhưng nói như thế nào nhỉ, khí phách và năng lực của Ninh Yên vượt xa mọi người, nếu Mẫn Nhi có thể học tập được mấy phần của cô, hắn cũng không cần lo lắng quan tâm cho tương lai của con gái mình sau này.
Nhìn xem mấy đứa nhỏ Ninh gia, mỗi đứa đều có khả năng và thế mạnh riêng, đứa này so với đứa kia còn tài giỏi hơn,ai ai cũng hâm mộ ghen tị chết được.
“Cứ quyết định như vậy đi, nhớ mang bánh mì tới đây, Mẫn Nhi thích ăn lắm.”
Ông rất không khách khí.
Ninh Nhị trở về nói với Ninh Yên, Ninh Yên không khỏi vui vẻ, còn rất hứng thú.
Ninh Miểu có chút nóng lòng muốn đi, "Chị, chúng ta đi không?”
Cô không thích Liễu Thanh Thanh, nhưng rất thích Đường Mẫn Nhi ngây thơ đáng yêu.
“Đi, đi để còn kết giao bạn bè chứ." Ninh Yên không muốn liên quan đến Liễu gia, nhưng Đường gia và Liễu gia chỉ là thông gia.