Trình Ngân Trường sửng sốt, cục trưởng Thẩm luôn chăm sóc bản thân như thế nào lại gầy đi một vòng? Quầng thâm đều có, có phải có cuộc sống không tốt? “Tôi tới đòi nợ.”
Cục trưởng Thẩm có chút không hiểu, “Nợ gì? Tôi không có thiếu tiền ông.”
Trình Ngân Trường lấy chứng từ ra, “Tập đoàn Cần Phong vay ngân hàng chúng tôi 30 vạn, bây giờ đã đến hạn trả, đã đến lúc trả lại”
Cục trưởng Thẩm không dám tin tưởng hỏi lại, “30 vạn?” Đời này đều không có gặp qua nhiều như vậy tiền!
“Đúng vậy, mau trả, nhanh lên.” Trình Ngân Trường đã biết tình huống của tập đoàn Cần Phong, sợ là sẽ phá sản, không thể chờ đợi để đến thu hồi nợ.
Không có cách nào, nếu không thu hồi được số tiền này, ông ta cũng xong đời.
Đầu cục trưởng Thẩm ù ù, cho dù có tiền cũng không thể lấy ra để lấp đầy lỗ hổng này. "Là Ninh Yến nợ ông, tôi mang ông đi tìm cô ta.”
Ông dẫn người đến nhà Ninh Yên, Trình Ngân Trường đi theo sau ông vẻ mặt không giải thích được: "Anh Thẩm, ông tội gì ở không đi gây sự?”
Ông ta hạ bệ tập đoàn Cần Phong thì có ích lợi gì? Phải biết rằng, mấy ngàn công nhân toàn dựa vào tập đoàn a.
Ngoài ra, xưởng đường gắn bó chặt chẽ với quân đội, nếu phá sản, nhóm quân tẩu có đồng ý không?
Sắc mặt cục trưởng Thẩm âm u, “Tôi là người công tâm, muốn bắt phần tử có ý đồ xấu, đảm bảo sự trong sạch của đội ngũ chúng tôi..."
Giám đốc ngân hàng trợn tròn mắt, ai mà tin loại chuyện vớ vẩn này?
Đoàn người đi đến cửa Ninh gia, gõ cửa, “Ninh Yên, đồng chí Ninh Yên.”
Sau khi gõ cửa một lúc lâu, bên trong yên tĩnh.
Cách vách cửa mở, Trương Thục Phương thò đầu ra, vẻ mặt không kiên nhẫn, “Đừng kêu, cô ấy không ở nhà.”
Lúc nghe xong, sắc mặt cục trưởng Thẩm tái mét, “Cái gì? Cô ta chạy trốn?”
Kỳ thật trong lòng ông ta thầm vui mừng, thật tốt quá, chạy trốn là tốt rồi, đây gọi là sợ tội bỏ trốn.
Cho dù chạy trốn tới chân trời, ông ta cũng muốn bắt cô về, lần này có lý do bắt cô ta, thật sự là quá tốt.
Ông ta cố ý không nhốt cô, chính là nghĩ chuyện này.
“Ông bị điên à, động một chút liền nói người khác xấu xa.” Trương Thục Phương hung hăng trừng mắt ông, ánh mắt rực lửa, “Tôi thấy ông mới là người xấu, đã già còn không yên, không muốn người khác sống tốt, cũng không sợ gặp quả báo sao?”
Cục trưởng Thẩm vừa tức vừa giận, bà cô này cư nhiên dám nói ông như vậy? “Mau nói, cô ta rốt cuộc đi nơi nào?”
“Tới quân doanh.” Trương Thục Phương lại không sợ ông ta, bà là dân bản địa sinh ra và lớn lên ở đây, trong thôn từ trước đến nay đều là đoàn kết bài ngoại.
Bà hận chết những người này, đến làm mưa làm gió, làm hại mọi người đều không có cuộc sống tốt.
Cục trưởng Thẩm trợn tròn mắt, chỗ khác ông còn còn có thể duỗi tay vào, nhưng quân đội thì không thể đụng vào , “Cô ta tới quân đội làm gì?”
“Không biết.” Trương Thục Phương tức giận trừng mắt, xoay người đi vào, đóng cửa thật mạnh.
Cục trưởng Thẩm sững sờ, ngơ ngác nhìn xung quanh, như thể đã phạm sai lầm ngay từ bước đầu tiên.
Ông đã quá coi thường Ninh Yên.
Lúc này, ông ta còn không biết đây sẽ là thất bại lớn nhất trong cuộc đời của ông ta.
Lúc này, quân đội là nơi an toàn nhất.
Ninh Yên dẫn theo em trai em gái, đưa cả mấy vị giáo sư và kỹ thuật viên cùng đi.
Cũng chỉ là đổi chỗ để nghiên cứu thôi, không có chuyện gì ghê gớm.
Mà cô, sau đó liền chi tiền chi nhân lực giúp đỡ bộ đội xây một nhà máy thủy điện nhỏ, bảo đảm dùng điện liên tục ổn định, không còn khổ vì thỉnh thoảng bị cắt điện nữa.
Lỗ đoàn trưởng rất là cao hứng, không cần lo lắng điện lực không đủ nữa.
Quả nhiên, nhân tài là quan trọng nhất.
"Đồng chí Ninh Yên, có thể dạy cho chiến sĩ của chúng tôi mấy bài không?"
Ninh Yên sửng sốt một chút, "Hả, dạy gì cơ?”
“Kiến thức về điện." Đoàn trưởng Lỗ cho biết bọn họ thiếu nhân viên chuyên môn, dù có nhà máy thủy điện nhỏ thì cũng cần có người bảo trì.
“Được." Ninh Yên đồng ý, gọi Ninh Nhị tới: "Tiểu Nhị, giao cho em.”
Ninh Nhị không cần nghĩ ngợi gật đầu, "Được, nhiệm vụ đơn giản như vậy thì cứ để em làm cho.”