Đây chỉ là sự khởi đầu, những ngày sau đó đã khiến cho họ nếm trải đau khổ không nói nên lời.
Bọn họ chờ mong tài chính chảy trở về đã định sẵn là không có, mười ngày thanh toán hóa đơn một lần, nhưng bọn hắn đều nhịn không đến mười ngày.
Ngô Kiến thật cẩn thận chạy tới tìm cục trưởng Thẩm, “Lãnh đạo, nguyên vật liệu đậu nành của xưởng đậu hủ không đủ, không cung ứng sẽ phải ngừng sản xuất.”
Vẻ mặt cục trưởng Thẩm không kiên nhẫn, "Vậy thì đi tìm nguyên liệu đi."
Họ ở đây để hái đào, không phải để giúp sản xuất!
“Không có tiền.” Ngô Kiến vẻ mặt đau khổ,
Không chỉ xưởng đậu hủ báo nguy, mà cả xưởng nước tương, xưởng đường, xưởng dấm tất cả đều tìm tới đòi nguyên vật liệu sản xuất.
Nhưng, không có tiền, một bước khó đi.
Sau hai ngày, tình hình càng trở nên hỗn loạn, "Lãnh đạo, không tốt, các nhà máy đã ngừng sản xuất, công nhân đã tập trung dưới tòa nhà văn phòng, muốn chúng ta đưa ra một lời giải thích, bọn họ không thể thất nghiệp."
Cục trưởng Thẩm sứt đầu mẻ trán, md, thứ ông nhận chính là một cái cục diện rối rắm a.
Ông ta dù có bản lĩnh, nhưng không bột đố gột nên hồ nha.
Ông thấy phiền không được, “Đi, gọi Thành Đống tới, để anh ta tới xử lý, anh ta am hiểu xử lý loại chuyện này nhất.”
Thành Đống ở bệnh viện tĩnh dưỡng, Tiêu Ái Đảng theo dõi nhất cử nhất động.
Thành Đống vừa nghe được gọi đến, lập tức như tiêm máu gà chạy tới, đầu bọc băng gạc, cực lực giảng đạo lý với công nhân, đưa ra sự thật, nhưng nhóm công nhân chỉ muốn đi làm trở lại, muốn kiếm tiền.
Tiêu Ái Đảng cũng theo tới, xem mọi chuyện, đây là đoạn tài lộ của người , như giết cha mẹ người ta.
Khóe miệng Thành Đống khô khốc, không có chút tác dụng nào, hắn không khỏi tức giận, "Tôi nói rồi, trong tài khoản không có tiền, tất cả đều do Ninh Yến tiêu xài, các người nên tìm cô ta."
Đây là sự thật, cũng là ý định châm ngòi ly gián.
Nhưng nhóm công nhân càng phẫn nộ, “Đánh rắm, trước khi các người tới mọi thứ đều ổn, sau khi các người tới liền không có tiền, khẳng định là do các người tham ô tiền.”
Tất cả đều do những người này, Ninh tổng thật tốt a, bọn họ một hai phải bức ép cô, ép chết cô.
Tập đoàn Cần Phong phát triển cho tới hôm nay, công của Ninh tổng lớn nhất, không có cô, không biết có thể kéo dài bao lâu.
Ánh mắt Thành Đống lập loè, “Tôi không có lừa các người, thật sự do cô ta…”
Một giọng nói vang lên trong đám đông, "Chính thằng chó này muốn hãm hại Ninh tổng, đánh cô ấy trước mặt mọi người.”
Nhưng lời này như chọc vào tổ ong vò vẽ, cơn giận của mọi người đều bùng lên, bọn họ đều xông lên đánh hắn.
Đàn ông mà lại đi bắt nạt một cô gái?
Dám bắt nạt Ninh tổng trước mặt bọn họ, khinh người quá đáng, xem bọn họ đều chết?
Tiêu Ái Đảng lui về phía sau, lui vào một góc, lạnh lùng nhìn Thành Đống bị đánh, trong lòng vô cùng vui sướng.
Thành Đống bị đánh kêu cha gọi mẹ, rõ ràng là hắn bị Ninh Yên đánh! Những người này có lầm hay không? Là cố ý tìm cớ đánh hắn đúng không?
Cục trưởng Thẩm nghe nói hắn bị đánh, mang theo cấp dưới chạy tới giải cứu, Thành Đống đã bị đánh bất tỉnh nhân sự, lại một lần nữa bị đưa vào bệnh viện.
Về phần những người tham gia đánh nhau, toàn bộ chạy hết, pháp không trách chúng.
Cục trưởng Thẩm không bắt được người, mấy ngày ở lại cảm nhận được ác ý dày đặc, người nơi này đều căm hận ông ta, ngay cả trẻ em đều nhổ nước miếng về phái ông ta.
Lúc đến nhà ăn, các dì múc đồ không trả lời, đưa tiền đưa phiếu cũng vẫn không chịu bán cho người ngoài như bọn họ.
Ông ta cũng muốn cưỡng chế tạo áp lực, nhưng bà dì lập tức ném thìa, cởi áo khoác, la to lưu manh, kêu có biến thái, ăn vạ ông ta, muốn lên tỉnh cáo ông ta sàm sỡ.
Khiến ông ta rất tức giận, từ trên xuống dưới đều là dân đen, Ninh Yên đúng là không phải gười, người của cô ta cũng không phải người.
Ông còn không biết như thế nào giải quyết vấn đề nguyên vật liệu, rắc rối lại đến.
Trình Ngân Trường của ngân hàng tỉnh đến hỏi thăm, ông ta rất kinh ngạc, “Trình lão đệ, sao ông lại tới đây?”