[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 831

Chương 831 -
Chương 831 -

Một tiếng vang lên, "Chẳng lẽ là hướng về phía cô? Là cô liên lụy cô ấy?”

Là Liễu Thanh Thanh, vẻ mặt bà ta không khỏi sung sướng khi người khác gặp họa.

“Tôi đã tức giận, cho nên, ai cũng đừng nghĩ có kết cục tốt." Ninh Yên cười lạnh một tiếng, lại gọi điện thoại," Là tôi, nên thu lưới, tôi muốn bọn họ có tới mà không có về.”

Đêm đã khuya, Liễu Thanh Thanh ngơ ngác ngồi trên sô pha, trong đầu không ngừng nhớ lại câu nói kia của Ninh Yên, sau đó lưng phát lạnh.

Đường Tam Phong từ thư phòng đi ra, "Bà ngồi ở chỗ này làm gì? Không đi ngủ sao?”

“Lão Đường, Ninh Yên cô ta... " Liễu Thanh Thanh muốn nói lại thôi.

Đường Tam Phong nhíu mày, không để ý tới bà ta, tiếp tục đi về phía nhà vệ sinh.

Thanh âm của Liễu Thanh Thanh ở sau lưng vang lên, "Cô ta đang nói đùa, đúng không?"

“Tôi không biết." Đường Tam Phong thản nhiên mở cửa phòng vệ sinh.

Liễu Thanh Thanh run rẩy một chút, trong lòng càng hoảng hốt, không không, cô ta mới mấy tuổi chứ, nào có bản lĩnh lớn như vậy, nhất định là tùy tiện nói ngoài miệng thế thôi.

Bà ta cố gắng an ủi bản thân, nhưng vẫn bất an.

Bà ta vẫn là nhìn xem trước, nói không chừng là chỉ chính mình tự dọa chính mình thôi.

Ninh Yên cũng không ngủ, mày nhíu chặt, từng mệnh lệnh phát ra từ miệng cô.

Rất nhanh, tập đoàn Cần Phong không đủ nguyên vật liệu, hoàn toàn đình công, các công nhân phẫn nộ vây quanh tòa nhà văn phòng, lớn tiếng chửi bậy, để cho người khởi xướng đi ra cho một lời giải thích.

Nhưng, cục trưởng Thẩm bọn họ nào dám đi ra chứ, sợ lại bị đánh ngất đi.

Cửa lớn có người canh giữ, trong tay còn cầm vũ khí, nhưng, không dám tùy tiện ra tay.

Bởi vì, ngoài cửa có mấy phóng viên cầm máy ảnh, điên cuồng chụp bọn họ, trung thực ghi lại.

Hiện trường hỗn loạn, trên lầu, Thành Đống cùng cục trưởng Thẩm trốn ở bên cửa sổ, len lén nhìn về động tĩnh phía dưới, sắc mặt đen kịt dọa người.

"Sao có thể như vậy? Phóng viên sao lại tới đây?"

Không có phóng viên ở đây, bọn họ còn có thể dùng vũ lực trấn áp.

"Là các công nhân tìm tới."

Cục trưởng Thẩm càng nhìn càng nóng lòng, chuyện này càng ngày càng làm lớn, "Sắp xếp trật tự như vậy, không có người tổ chức là không thể nào, rốt cuộc là ai?"

Thành Đống trầm mặc, hai người nhìn nhau, trong đầu hiện ra một cái tên, Ninh Yên!

Nhưng cô đã trốn vào quân doanh, không thể nào?

Nhất định là ban quản lý ở sau lưng giở trò! Mấy tên khốn kiếp kia, ở nhà cũng không được sống yên ổn, đáng hận.

Có sóng to gió lớn gì mà cục trưởng Thẩm chưa trải qua chứ, theo lý thuyết, gặp loại tình huống này không nên hoảng loạn, nhưng ông ta có dự cảm không tốt.

Ông ta nhìn về phía thủ hạ đang điên cuồng gọi điện thoại xin giúp đỡ trong phòng, "Còn chưa gọi được?"

Cấp dưới nơm nớp lo sợ, "Vâng, vẫn không gọi được, tôi nghi ngờ đường dây điện thoại bị hỏng.”

Gọi cảnh sát, không có ai bắt máy.

Gọi cho huyện, không có người nghe.

Gọi cho thành phố, vẫn báo máy bận.

Cục trưởng Thẩm ngẩn ngơ, hung hăng một quyền đánh vào vách tường, lập tức đau đến nhe răng trợn mắt.

Mẹ nó, có lẽ đường dây điện thoại đã bị cắt đứt.

Đây là vây bọn họ ở bên trong, khiến cho bọn họ không phát ra nửa điểm tín hiệu cầu cứu.

Cho dù cục trưởng Thẩm có rất nhiều quan hệ, nhưng lúc này, toàn bộ đều không dùng được.

Trong mắt ông hiện lên một tia âm u độc ác, "Bảo người bên dưới nghĩ biện pháp xông ra ngoài, đi tìm cứu tinh trong tỉnh, nhanh lên.”

Ông ta đã quá khinh thường sơ suất.

Thành Đống ngẩn ngơ: "Có phóng viên ở đây.”

Những thứ khác hắn không quan tâm, hắn chỉ quan tâm việc này sẽ bị truyền đi, truyền tới thủ đô…

A, tên Tiêu Ái Đảng kia đâu rồi, hai ngày nay đều không gặp hắn, không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ?

Đột nhiên hắn cảm thấy bất an.

Cục trưởng Thâm cũng không biết tại sao lại biến thành như vậy, mọi thứ đều lộn xộn.

Chỉ có thể nói các nhân viên tập đoàn Cần Phong đều không có quy củ, bản tính hoang dã, dám can đảm xúc phạm quản lý cấp cao.

Nhưng ông cũng không nghĩ lại, chính ông đã áp người ta đến mức thất nghiệp, đi vào đường cùng, còn không cho người khác phản kháng?

Bình Luận (0)
Comment