[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 832

Chương 832 -
Chương 832 -

"Chỉ cần chúng ta có thể ra ngoài, một hai phóng viên cũng không là vấn đề, có thể biệt miệng."

Thành Đống nhướng mày, bỗng nhiên nhớ tới nữ phóng viên tên Dương Bội Bội kia, vận khí của cô ta không tệ, lại để cho cô ta thoát được.

Phía dưới truyền đến vài tiếng súng vang, phía dưới xôn xao, toàn bộ đều rối loạn.

Một bên người đông thế mạnh, một bên có vũ khí, hai bên đánh nhau.

Đoàn người cục trưởng Thẩm từ trên cao nhìn xuống, trong mắt lạnh lẽo.

Một đám ngu dân không có đầu óc, đáng đời mấy người, họ đang giết gà dọa khỉ.

Bỗng nhiên, có hai người giơ biểu ngữ chạy như điên qua, mặt trên viết, Thẩm Kiến Quân tỉnh Hắc, Thành Đống tổ trưởng tổ điều tra từ thủ đô, nổ súng với dân, tập kích phóng viên, vì bản thân mà diệt trừ hai ngàn người trong nhà máy, không xứng làm quan, trả lại công đạo cho dân.

Phóng viên giơ máy ảnh lên, chụp mấy tấm ảnh.

Sắc mặt Thành Đống cứng đờ, viết rõ tên chức quan lên đó, lại chụp ảnh, muốn làm gì?

“Cục trưởng Thẩm, ông nhìn xem, bọn họ còn đang cầm bảng biểu tình có ghi tên chúng ta kìa.”

Cục trưởng Thẩm cau mày, làm sao có loại cảm giác là lạ, giống như mọi thứ đều trật đường ray.

Là ảo giác sao?

“Bọn họ không dám đưa tin…”

Nhưng Thành Đống nghe ra trong lời nói của ông ta có sự dao động, hiển nhiên không có sự chắc chắn của trước kia.

"Tôi đã cảnh cáo bên báo chí rồi, đám phóng viên này rốt cuộc là từ đâu tới?"

Hắn suy nghĩ bao nhiêu lần cũng không hiểu nổi, những phóng viên này không ai sai khiến, hắn không tin.

Bỗng nhiên, Ngô Kiến đang trốn ở một bên kinh hoảng một tiếng, "Lại tới một chiếc xe, người xuống mang theo máy ảnh, cũng là phóng viên sao?"

Thành Đống cũng nhìn thấy, con ngươi mãnh liệt phóng đại, "Không tốt, đó là phóng viên của nhật báo thủ đô."

Cả người hắn đều cảm thấy không ổn, chỉ khi có sự kiện lớn, những người này mới có thể từ thủ đô ngàn dặm xa xôi chạy tới địa phương nhỏ bé này.

Không xong, hắn cảm giác đời mình xong rồi.

Cảm giác của cục trưởng Thẩm cũng không khác mấy, rồi xong, kế hoạch giết gà dọa khỉ không thực hiện được.

“Anh có giao tình với những người này không? Mau nghĩ biện pháp, đừng để bọn họ viết bậy.”

Phóng viên là vua không ngai, không phải muốn tùy tiện gọi là tới.

Giao tình ở đâu ra? Sắc mặt Thành Đống tái nhợt như tờ giấy: “Tôi cảm giác chúng ta bị mắc bẫy, từng vòng từng vòng vây chặt chẽ.”

Trong lòng cục trưởng Thẩm căng thẳng, không phải chứ? Phóng viên của tỉnh thì thôi, nhưng, tòa soạn báo có sức ảnh hưởng lớn nhất toàn quốc này sao lại tới đây?

Người bình thường đừng mong động đến bọn họ!

Không thể nào là Ninh Yên, cô ấy không có năng lực lớn như vậy.

Nhưng, sẽ là ai đây?

Tình thế đã không khống chế được, Thành Đống cầm loa lớn muốn nói chuyện với công nhân bên dưới, muốn biểu diễn một phen , tẩy trắng bản thân.

Nhưng bị công nhân đang phẫn nộ bên dưới lột đến quần lót cũng không còn, lên án hành vi của bọn họ ở trước mặt phóng viên.

Sau khi đến đây chỉ muốn ôm tiền, khiến nhà máy làm cho chướng khí mù mịt, uy hiếp các công nhân, hiện tại làm cho nhà máy bị đóng cửa. Những loại người gây hại như vậy nên bỏ tù để giảm bớt phẫn nộ của nhân dân.

Một công nhân bị bắn khác đã được đưa đi sơ cứu, các phóng viên hoàn toàn phẫn nộ, những người này đã trở nên vô pháp vô thiên, chuyện gì cũng làm được.

Chặn đường của những người này, lại bắn cả phóng viên và công nhân, còn dám lớn tiếng tuyên bố, nói cái gì phóng viên bọn họ viết nhăng viết cuội không xứng đáng được lên bài.

Đây chính là khiêu khích đối với cộng đồng phóng viên!

Bọn họ kiên quyết đấu tranh với tội ác như vậy đến cùng, tôn nghiêm của phóng viên cũng phải được bảo vệ dũng mãnh!

Bút của phóng viên hóa thành một con dao sắc bén.

Đám người Thành Đống trăm triệu lần không nghĩ tới, hạ thủ với Dương Bội Bội, dẫn tới lửa giận của toàn ngành.

Đây chỉ là mồi dẫn.

Cục trưởng Thẩm cùng Thành Đống dẫn theo thủ hạ cùng các công nhân giằng co ba ngày ba đêm, các công nhân ăn no mặc ấm thay phiên nhau, nhưng người bị nhốt ở trong đó thì không có đồ ăn, đói đến nỗi hai chân mỗi người như nhũn ra.

Bình Luận (0)
Comment