[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 834

Chương 834 -
Chương 834 -

Đồng chí Thiệu cảm thấy chấn động, nhưng trên mặt không lộ, "Bọn họ không có nhiều tiền như vậy..."

Ninh Yên căn bản không định buông tha những người này, chỉ ngồi tù thôi sao được? Nói không chừng qua vài năm đã bị người ta lặng lẽ thả ra.

Trước tiên cô phải chặt đứt con đường sau này của bọn họ, không có tiền, đến rắm cũng không phải, còn muốn Đông Sơn tái khởi? Mơ đi.

"Đồng chí Thiệu, thế là anh hoàn toàn không biết gì về thực lực của bọn họ, những năm này bọn họ ăn chặn tiền mồ hôi công sức của dân chúng không ít, chúng tôi chỉ là lấy của dân, trả lại cho dân."

Khóe miệng mọi người co rút, còn có thể nói như vậy?

Cục trưởng Thẩm tham tiền như vậy, làm sao có thể nghèo rớt mồng tơi? Ninh Yên tỏ vẻ, tiền trong tay ông ta không ít, hơn nữa cũng không phải tiền sạch.

Tiền có thể thông thần, có thể sai khiến quỷ, cô sẽ không cho ông ta cơ hội dùng tiền để kết nối các mối quan hệ.

"Cái khác không nói, súng cũng không dễ kiếm đi, trên chợ đen bán bao nhiêu tiền? Nhưng bọn họ có đến vài khẩu súng. Lại nói tiếp, những người này dã tâm đen tối, lại có thể xuống tay với dân chúng? Loại người này nếu chỉ là ngồi tù không thôi, sẽ không đủ để kinh sợ những người còn lại đang có dụng tâm kín đáo."

Ninh Yên dùng vẻ mặt nghiêm trang nói hưu nói vượn, "Phải để cho tất cả mọi người biết, hãm hại dân chúng, coi dân chúng như dê mà ăn thịt không thèm nhả xương, không riêng gì phải chịu trừng phạt, còn phải móc sạch của cải bồi tội, như vậy mới có thể khiến cho người ta tỉnh táo, mới nhớ được giáo huấn."

Các thành viên trong tổ đặc phái đối mặt nhìn nhau, "Nói có vài phần đạo lý.”

Cục trưởng Thẩm phun ra một ngụm máu, thân thể lung lay, vô lực ngã xuống.

Bị đột quỵ.

Thành Đống nhìn cục trưởng Thẩm ngã trên mặt đất, đầu óc trống rỗng, trước đó không lâu hắn còn một tương lai rộng mở phía trước.

Nhưng ngắn ngủi vài ngày, tình thế liền chuyển biến không thể tưởng tượng nổi, hắn biến thành tù nhân.

Ánh mắt của hắn chuyển sang Ninh Yên, Ninh Yên mỉm cười với hắn, như là đang nói, đến phiên anh rồi.

Trong lòng hắn giật mình, vội vàng kêu lên, "Đồng chí Thiệu, đây hoàn toàn là Ninh Yên trả thù chúng tôi!”

Ninh Yên thản nhiên liếc hắn một cái, "Việc sai lầm nhất của anh, chính là đi tập kích nữ phóng viên kia, có biết cô ấy là ai không?"

Đến lúc này, Thành Đống vẫn không từ bỏ giãy dụa, "Không phải tôi làm, cô đừng nói bừa.”

Ninh Yên rất lương thiện nói cho hắn đáp án, "Cô ấy họ Dương, tên là Dương Bội Bội, là con gái của thị trưởng Dương.”

Trái tim Thành Đống như bị gõ mạnh, sắc mặt trắng bệch: "Không thể nào.”

Hắn không có tra ra.

Ninh Yên thương hại nhìn hắn, thị trưởng Dương cũng không phải một thân một mình, sau lưng ông có bối cảnh cực kỳ phức tạp.

Thành Đống động tới con gái của ông ấy, còn muốn toàn thân lui ra, nghĩ chuyện tốt này sao có thể xảy ra chứ.

Trái tim Thành Đống nguội lạnh, khó trách, đợt phản kích này vừa nhanh vừa mạnh, đánh cho bọn họ trở tay không kịp, cắt đứt liên lạc của bọn họ với bên ngoài.

Một bóng người bỗng nhiên nhào tới, quỳ xuống trước mặt Ninh Yên, "Ninh tổng, tôi biết sai rồi, xin cô hãy tha thứ cho tôi.”

Là Ngô Kiến, lúc trước có bao nhiêu đắc ý, lúc này lại sợ hãi bấy nhiêu.

Hắn làm sao cũng không ngờ sẽ có một ngày như vậy.

Ninh Yên không chút thay đổi, "Tôi không phải thẩm phán, cũng không phải lãnh đạo, anh cầu xin sai người rồi.”

Ngô Kiến chảy ròng nước mắt, hối hận không thôi, "Ninh tổng, là A Hoa đau khổ cầu xin, tôi mới một nhất thời hồ đồ, kỳ thật tôi đã sớm hối hận, Ninh tổng..."

Ninh Yên trực tiếp ngắt lời, "Đừng gọi tôi là Ninh tổng, tôi không còn là tổng giám đốc của tập đoàn Cần Phong nữa, bây giờ tôi chỉ là một người bình thường."

Ngô Kiến ngây ngẩn cả người.

Cuối cùng những người này đều bị mang đi, tính cả mấy người phản bội lúc trước, ví dụ như, vợ của Lý Nhiên là A Hoa, giúp đỡ người làm chứng giả.

Bình Luận (0)
Comment