Các nhân viên tập đoàn Cần Phong không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng yên tĩnh.
Ninh Yên đứng lên, cười tủm tỉm: "Tôi cũng nên về nhà, mọi người tiếp tục trò chuyện đi.”
Cô nhẹ nhàng bước ra ngoài, bóng lưng có chút vội vã.
Các quản lý nhìn nhau, "Ninh tổng, sao cô lại đi vậy?”
Ninh Yên nhanh nhẹn đi tới cửa, lúc này mới quay đầu lại nhìn, "Tôi còn là nhân viên bị thẩm tra, đương nhiên phải ngoan ngoãn ở nhà, tránh hiềm nghi.”
“Đúng rồi, khi nào đưa ra kết luận thì báo cho tôi biết một tiếng." Cô thoải mái khoát tay, "Sau này tập đoàn Cần Phong giao cho mọi người.”
Mọi người không khỏi nóng nảy, "Ninh tổng, cô không muốn làm nữa sao? Như vậy sao được? Mọi người đều không thể rời khỏi cô.”
“Tập đoàn Cần Phong là do một tay cô xây dựng, bây giờ tràn ngập nguy cơ, bấp bênh, mọi người đều phải trông cậy vào cô.”
“Ninh tổng, chỉ có cô mới có thể cứu được tập đoàn Cần Phong. Dù thế nào đi nữa cô cũng không thể."
Đối mặt với nỗ lực khuyên răn ở lại của mọi người, Ninh Yên tỏ ra hối lỗi, "Thật xin lỗi, tôi không thể đồng cam cộng khổ với mọi người lần này, nhưng tôi sẽ ủng hộ mọi người về mặt tinh thần, chúc mọi người mạnh khỏe, sớm ngày đưa tập đoàn trở về quỹ đạo chính thức, cố gắng lên.”
Bí thư Ngưu gấp tới đỏ mắt, "Ninh tổng, cô mới là tất cả lãnh đạo duy nhất của nhân viên chúng tôi, cũng chỉ có cô, mới có thể được mọi người nhất trí tán thành cùng kính yêu, không có cô, tập đoàn căn bản duy trì không nổi."
Nhưng, mặc kệ bọn họ khuyên như thế nào, Ninh Yên cũng không chịu trở về, "Mọi người có phải đã quên cuộc điều tra của tôi còn chưa có kết quả sap?”
Cô cố ý chỉ ra điểm này, đồng chí Thiệu tổ trưởng tổ đặc phái viên cũng mở miệng, "Đồng chí Ninh Yên, tuy rằng cha mẹ của cô có vấn đề, nhưng chỉ cần cắt đứt quan hệ với cha mẹ cô, cô vẫn có thể làm tổng giám đốc của tập đoàn Cần Phong.”
Đây cũng xem như khoan hồng độ lượng, còn là vì trước kia cô quả thật có công lao lớn đối với nhân dân.
Đương nhiên, nếu có người thích hợp hơn, sẽ thay thế cô ngay lập tức, dù sao, hắn cũng không phải rất yên tâm về Ninh Yên.
Chỉ có người có lý lịch trong sạch, mới có thể làm quan chức cao cấp.
Ninh Yên không cần nghĩ ngợi cự tuyệt, "Tôi không cần, tôi vĩnh viễn sẽ không ruồng bỏ người thân của mình, nếu như ngay cả người thân của mình cũng không yêu, vậy làm sao có thể yêu thế giới này, yêu tổ quốc, yêu nhân dân?"
Thiệu đồng chí vẻ mặt không đồng ý, "Đồng chí Ninh Yên, suy nghĩ này của cô là không đúng, cô biết rõ cha cô..."
Không đợi hắn nói xong, Ninh Yên đã kích động chất vấn, "Ông ấy đã làm chuyện tày trời gì sao? Giết người phóng hỏa sao? Hay là làm gì có nguy hiểm tới lợi ích tập thể của quốc gia sao?"
"Đều không có, ông ấy chỉ vì quá xuất sắc mà bị tiểu nhân ghen tị, bị người ta tùy ý ấn định một cái tội danh rồi tố cáo, cực kỳ không công bằng đối với ông ấy." Ninh Yên dõng dạc, nói năng có khí phách, "Tôi mãnh liệt yêu cầu sửa lại án xử sai cho cha tôi."
Đây mới là mục đích thật sự của cô.
Đây là cơ hội cô đã chờ đợi suốt bao lâu nay.
Sắc mặt nhân viên đặc phái không ngoài dự liệu, "Đồng chí Ninh Yên, cô có biết mình đang nói gì không?"
Lại muốn sửa lại án xử sai? Nói đùa cái gì vậy, chuyện này liên quan đến rất nhiều mặt, còn bị cuốn rất nhiều người vào.
Ninh Yên vô cùng tỉnh táo, "Tôi nghĩ, thân là con gái của tù nhân, không có tư cách ngồi ở vị trí tổng giám đốc tập đoàn Cần Phong, cũng không thể phục vụ dân chúng, mọi người nên chọn người có năng lực khác đi.”
Bỏ lại những lời này, Ninh Yên phất tay rời đi, người ta căn bản không tin tưởng cô.
Mọi người nhìn nhau, vấn đề là, cục diện rối rắm này ai tới tiếp nhận?
Sắc mặt đồng chí Thiệu cũng không tốt, đây là bị uy hiếp? Hắn không ăn nổi cục tức này.
Hắn nhanh chóng đưa ra quyết định, "Bí thư Ngưu, ban quản lý của các ông quản lý trước một thời gian, tôi xin cấp trên một đồng chí có khả năng tới tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc của tập đoàn Cần Phong.”