Bí thư Ngưu nhíu chặt mày, "Được, nhưng chúng tôi cũng không chống đỡ được bao lâu đâu, các anh phải nhanh lên.”
Thấy ông không có ý định chống lại mệnh lệnh, đoàn mấy người của đồng chí Thiệu thầm thở phào nhẹ nhõm, còn tốt, những người này còn biết suy nghĩ tới đại cục.
Bọn họ nghĩ rất đơn giản, tìm một lão đồng chí có kinh nghiệm tới đây tiếp nhận, cũng không phải chuyện khó khăn.
Ban quản lý trao đổi ánh mắt với nhau liền hiểu.
Mấy người này thật ngây thơ, họ đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của Ninh Yên đối với người dân rồi.
Ninh Yên về đến nhà, trong nhà được các em trai em gái dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, cô tắm rửa một cái liền trở về phòng ngủ ngon lành.
Vẫn là giường lớn của mình thoải mái nhất.
Ngủ thẳng đến đêm khuya, cô mới bị đói tỉnh, mở cửa phòng liền nghe thấy tiếng Ninh Nhị, "Chị, chị tỉnh rồi, mau tới ăn mì đi.”
Trên bàn ăn có một đĩa trứng ốp la, một đĩa tương ớt, một đĩa thịt băm rau tuyết, bày ngay ngắn chỉnh tề.
“Cảm ơn Tiểu Nhị." Ninh Yên nhận lấy mì Dương Xuân nóng hôi hổi, dựa theo sở thích của mình, múc chút tương ớt và thịt băm rau tuyết vào trong mì, còn gắp một quả trứng ốp la.
“Chị cả, chuyện của cha mẹ có thể thành công không?”
“Có thể." Ninh Yên nói chắc như đinh đóng cột.
Chỉ cần nghe một lời này, Ninh Nhị đã an tâm, chị cả đã nói thì khẳng định không thành vấn đề.
"Chúng ta có thể nghỉ ngơi vài ngày không?"
Chị cả không đi làm, bọn họ cũng không cần đi làm, hihi, kỳ thật vụng trộm lười cũng rất tốt.
Ninh Yên tức giận lườm hắn một cái: "Nghĩ chuyện tốt gì vậy, mấy ngày nay theo chị đi trồng trọt.”
“A." Ninh Nhị kinh hô một tiếng," Chị không nói đùa đó chứ?”
“Chị muốn nghiên cứu thực vật tạp giao." Đây là chuyện Ninh Yên vẫn luôn muốn làm, nhưng chưa có cơ hội thực hiện.
Trong tình huống đến ăn còn không đủ no mặc còn không đủ ấm, lấy đâu ra tiền để nghiên cứu.
Ninh Nhị nghe không hiểu, "Chị, chị nói chi tiết một chút.”
"Cùng một loại sinh vật khác nhau tiến hành giao phối, từ đó nâng cao sản lượng, ví dụ như phối giống hai loại cao lương khác nhau, phối giống hai loại ngô khác nhau, phối giống hai loại lúa nước khác nhau, phối giống hai loại lúa mì khác nhau..." Ninh Yên nói đơn giản, Ninh Nhị là người từng học qua sinh học với Kim Tích Như, nghe liền hiểu, nhịn không được thêm vào cuộc thảo luận.
"Vậy thì phải phân một khối ruộng thí nghiệm, chuyên môn nghiên cứu cái này, hơn nữa, chị cũng phải tìm mấy nông dân giỏi trồng trọt."
Ninh Yên cũng không thể tự mình làm hết mọi việc, trầm ngâm một chút, "Trước tiên điều mấy người Hứa Trân tới đây làm một thời gian ngắn.”
Hứa Trân đã được điều đến phòng thí nghiệm thực phẩm, nhưng, thời gian tới hẳn không có việc gì.
Để khôi phục sản xuất thì phải đợi thêm một thời gian nữa.
Nói làm là làm, ngày hôm sau Ninh Yên liền gọi mấy người Hứa Trân tới, nói với các cô, lập tức nhận được sự hưởng ứng tích cực.
Cứ như vậy, Ninh Yên mang theo em trai em gái cùng Hứa Trân mấy trợ thủ, rầm rộ đi tới khu thí nghiệm.
Ninh Yên tự mình chọn một mảnh ruộng thí nghiệm, bắt đầu nghiêm túc trồng trọt.
Làm cỏ, cày xới đất, bón phân, đều không qua tay ai, cô làm cực kỳ hăng say.
Mà bên kia, tổ đặc phái bắt đầu điều động rất nhiều nhân lực để điều tra vụ án, về phần Tiêu Ái Đảng, là tổng giám đốc tạm thời được chọn ra, đến tập đoàn Cần Phong.
Hắn không có kinh nghiệm kinh doanh, nhưng có kinh nghiệm quản lý nhân sự, còn có được sự tin tưởng của tổ chức.
Ban quản lý và các nhân viên đều không tỏ vẻ chống đối lại, điều này làm cho Tiêu Ái Đảng như trút được gánh nặng, bắt đầu vào công việc căng thẳng.
Cứ như vậy, khoản nợ đến hạn trước tiên không trả, dưới sự bảo đảm của hắn, lại mượn được một khoản tiền khác, đưa vào sản xuất.
Nhà máy hoạt động trở lại, máy móc hoạt động, nhưng, mọi chuyện không đơn giản như hắn tưởng tượng.
Mỗi ngày có rất nhiều những thứ lộn xộn đang chờ xử lý, kiểm tra hóa đơn thanh toán, kiểm tra tình hình sản xuất, kiểm soát chất lượng, nguyên liệu thô, đảm bảo các kênh bán hàng luôn được tiêu thụ, quản lý nhân sự, v.v.