Hắn cảm thấy tổng giám đốc mới của tập đoàn Cần Phong không được rồi, không biết việc.
"Ngoài ra, điều quan trọng nhất trong kinh doanh là chất lượng, chất lượng là tính mạng, là nền tảng, tại sao tập đoàn Cần Phong có thể trở thành một thương hiệu nổi tiếng ở tỉnh Hắc chỉ trong vài năm? Có nhiều lý do, nhưng quan trọng nhất là chất lượng của nó cao hơn so với các sản phẩm trên thị trường, nhận được nhiều lời khen từ khách hàng."
"Anh vẫn nghĩ chất lượng không quan trọng sao?"
Tiêu Ái Đảng im lặng một lúc lâu: "Anh rất thân với Ninh Yên?"
Bí thư Ngưu bĩu môi, có chút không kiên nhẫn.
Người quản lý cười lớn: "Thân chứ, mỗi tuần cô ấy đều đến kiểm tra doanh số, sản phẩm nào bán chạy nhất, điều tra thị hiếu và nhu cầu thị trường của khách hàng để điều chỉnh bất cứ lúc nào. Cô ấy đi đầu trên thị trường, đặt nhu cầu của khách hàng lên hàng đầu, đây là cách để cô ấy thành công."
Hắn cũng không ngốc, làm sao có thể không biết Tiêu Ái Đảng nghi ngờ, càng cảm thấy nực cười: "Nếu không có bản lĩnh, với tuổi tác và giới tính của cô ấy, ai sẽ xem trọng cô ấy?"
Nếu một người nói như vậy, hắn vẫn có thể nghi ngờ đó là vì tình cảm cá nhân, nhưng hơn mười người nói như vậy, nhưng chắc chắn đó không phải là tình cảm cá nhân.
Tiêu Ái Đảng đến hơn chục nhà, đều truy hỏi vấn đề chất lượng, cuối cùng hắn cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề này.
Ngay khi trở về, hắn đã tập hợp mọi người để yêu cầu họ tìm hiểu lý do và khôi phục lại chất lượng ban đầu.
Mọi người đều đồng tình nhưng mặt mày lại cau có, rất khó tìm ra nguyên nhân.
Trước khi sự việc này kết thúc, cấp dưới của hắn đã gửi đến một văn kiện: "Tiêu tổng, đây là hợp đồng mới nhận, mong anh nhanh chóng giải quyết."
Tiêu Ái Đảng mở ra nhìn, không khỏi sững sờ, tất cả đều là hợp đồng tiếng Anh, ai mà xem hiểu chứ? "Có phải làm sai rồi không? Sao chúng ta lại nhận được hợp đồng tiếng Anh?"
Cấp dưới cúi người đáp: "Không sai, bộ ngoại giap đã gửi đến."
Đầu óc Tiêu Ái Đảng sắp nổ tung: "Ai biết tiếng Anh? Tìm một người dịch cho tôi."
"Chuyện này..." Cấp dưới có chút ngượng ngùng đáp: "Ninh tổng biết.”
Tiêu Ái Đảng:...
"Đi thông báo, tìm một nhân viên biết tiếng Anh để người đó đến văn phòng báo cáo."
"Vâng."
Thông báo được đưa ra, nhưng không ai đứng ra, khiến Tiêu Ái Đảng gấp gáp.
Cấp dưới lại chạy tới: "Tiêu tổng, nhà máy hóa chất Tường Vy hỏi khi nào glycerin sẽ được vận chuyển?"
Tiêu Ái Đảng mờ mịt: "Cái gì, glycerin?"
Cấp dưới dè dặt nhìn hắn: "Đúng vậy, nói là hợp đồng đã ký từ nửa năm trước, trong tháng này sẽ hoàn thành, anh tìm xem.”
Tiêu Ái Đảng vào cơ sở dữ liệu, quả nhiên tìm được bản hợp đồng đó, trong đó nêu rõ từ tháng này, mỗi tháng sẽ cung cấp hai mươi tấn glycerin, nếu vi phạm hợp đồng sẽ phải bồi thường.
Tiêu Ái Đảng chết lặng: "Nhưng chúng ta không có nhà máy glycerin."
Cấp dưới yếu ớt nhắc nhở: "Nhà máy glycerin nên được xếp trong đề xuất xây dựng trong năm này, nhưng tạm thời xảy ra chuyện này nên mới bị gác lại.”
"Còn chưa xây dựng nhà xưởng, đã ký hợp đồng gì chứ?" Tiêu Ái Đảng cào mái tóc lộn xộn, trong lòng chán nản, sự tự tin ban đầu đã bị hiện thực đập vỡ.
Trước nay hắn không biết điều hành một nhà máy tốt khó khăn như thế nào.
"Đi, nói cho bên kia biết, hủy bỏ hợp đồng."
Cấp dưới vội vã rời đi, lại vội vàng đi tới: "Tiêu tổng, bên kia đòi bồi thường 10 vạn đồng, trong hợp đồng đã ghi rõ."
Tiêu Ái Đảng:...
Trong tài khoản làm gì còn tiền, đều phải lấy đi mua mua nguyên liệu thô.
Đây mới chỉ là khởi đầu, lại có người tới tiếp tục thúc giục.
"Tiêu tổng, trường trung học chuẩn bị xây dựng đang xin tài trợ, mùa thu phải được hoàn thành để kịp khai giảng."
"Tiêu tổng, nhà ăn không còn tiền, xin tài trợ."
"Tiêu tổng, công đoàn đến hỏi, tháng này chi trả phúc lợi bao nhiêu? Mọi người đều đang chờ đợi."
"Tiêu tổng, quỹ trung tâm hoạt động thôn dân tháng này vẫn chưa phân phát, bọn họ đang thúc giục."
"Tiêu tônngr, trung tâm y tế cần bổ sung một lô thuốc và thiết bị, họ yêu cầu tài trợ."
"Tiêu tổng, lương hưu tháng này vẫn chưa trả, thôn dân đang chờ."