Họ chỉ cần dựa theo đó làm việc là được.
Cảm giác này rất tốt, không cần phải động não, quả nhiên, có người dẫn bay.
Chỉ trong một giờ, Ninh Yên đã sắp xếp xong mọi hỗn loạn và sắp xếp rõ ràng.
Tiêu Ái Đảng nhìn từ ngoài cửa, từ ngạc nhiên ban đầu sau đó trở nên lãnh đạm.
Đúng, không có gì ngạc nhiên khi Ninh Yên giữ được cái đầu lạnh, những người này đều không thể thiếu cô.
Không ai có thể ngồi ở vị trí này ngoại trừ cô, không ai cả.
Những người khác không có phương tiện như vậy, không có trí tuệ như vậy.
Bí thư Ngưu do dự: "Ninh tổng, đậu phụ của chúng ta có vấn đề, nhưng tôi chưa tìm ra nguyên nhân."
"Tôi sẽ đi xem." Ninh Yên nhìn những người khác: "Mấy người còn chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì thì đi chuẩn bị đi.”
Mọi người lần lượt đứng dậy, tỏ vẻ không còn chuyện gì khác, họ rời đi làm việc với tinh thần phấn chấn.
Ninh Yên đi theo bí thư Ngưu ra khỏi phòng họp, nhìn Tiêu Ái Đảng bên ngoài, cô nhíu mày: "Cùng đi xem?”
Tiêu Ái Đảng nhìn cô một hồi: "Làm sao cô chắc chắn tiền đặt cọc hôm nay sẽ đến?"
Vẻ mặt Ninh Yên rất bình tĩnh: "Có một số việc có thể nhìn thấu mà không cần nói trắng ra.”
Tiêu Ái Đảng im lặng, thầm thở dài, đúng vậy, cho dù hắn biết cô giở trò sau lưng nhưng hắn có thể làm gì được?
Ninh Yên đã trưởng thành, mọi người trong tập đoàn Tần Phong đều gắn bó với con tàu của cô.
"Được rồi, tôi sẽ đi xem thử với cô."
Ngược lại hắn muốn xem cô giải quyết vấn đề đã làm khó hắn như thế nào.
Khi đến nhà máy sản xuất đậu phụ, bí thư Ngưu đang làm mẻ đậu phụ, Ninh Yên nếm thử, vẻ mặt hơi thay đổi.
Bí thư Ngưu và các kỹ thuật viên ngơ ngác nhìn cô: "Thế nào? Vấn đề ở đâu? "
Ninh Yên lẩm bẩm hồi lâu: "Nước muối."
Tất cả các sản phẩm đều do cô làm, công thức do cô đưa ra, cô đã thử vô số lần mới có được phiên bản thành công nhất.
Vì vậy, cô ấy là người có tiếng nói nhất.
Bí thư Ngưu còn chưa kịp phản ứng: "Cái gì?"
"Nước muối hơi hỏng nên đậu phụ gọi có cảm giác chưa tới tầm, hương vị không còn thơm như trước." Ánh mắt Ninh Yên rũ mắt nhìn hình dạng và màu sắc của đậu hũ vẫn giống như trước, nhưng hương vị đã thay đổi. "Bỏ nước muối cũ, chế lại nước muối rồi thử xem."
Các kỹ thuật viên nhìn nhau, họ đã kiểm tra tất cả các loại, cũng từng nghi ngờ nước muối và đã chế lại nước muối.
A, nước muối cũ, thứ duy nhất họ không nghĩ đến là nước muối để qua ngày.
Nước muối là nước muối cũ cộng với nước muối mới để đảm bảo hương vị ngon nhất, họ chỉ chú trọng vào nước muối mới thêm vào mỗi ngày mà… quên mất nước muối cũ.
Đúng là xa tít chân trời, gần ngay trước mắt.
Bí thư Ngưu dẫn người làm vội vàng làm lại đậu phụ, Ninh Yên thử hết các sản phẩm khác, cầm một tờ giấy viết ra đánh giá của từng sản phẩm.
Hầu hết các hương vị vẫn giữ nguyên, một số đã thay đổi hương vị, một số có hương vị tốt hơn.
Cô ghi lại dưới dạng bảng biểu, vừa liếc qua đã hiểu.
Vẻ mặt Tiêu Ái Đảng kỳ quái: "Cô vừa nếm một miếng đã biết vấn đề ở đâu? Không thể nào?”
Ninh Yên bận rộn đánh giá, không có thời gian để ý tới hắn: "Vậy thì chờ xem."
Tiêu Ái Đảng nhìn cô thử từng món một và viết ra những đánh giá dày đặc, từ màu sắc, mùi vị, kết cấu, rất chi tiết và thậm chí còn cho điểm.
Hắn nhìn cô một hồi lâu, chợt hơi hiểu ra vì sao cô lại thành công.
Vào cuối ngày, Ninh Yên đã chấm điểm đánh giá sản phẩm của từng nhà máy, đưa ra các đề xuất cải tiến, bao gồm nước sốt, giấm và đường, kiểm soát chất lượng đạt đến mức tối đa.
Cô đã sao chép thành vài bản và gửi chúng cho chủ xưởng của mỗi nhà máy.
Chất lượng sản phẩm là ưu tiên hàng đầu và là nền tảng của sự phát triển.
Bí thư Ngưu vui vẻ bưng ra một đĩa đậu hũ trắng như ngọc: "Ninh tổng, cô thật lợi hại, quả nhiên là nước muối cũ có vấn đề."
Ninh Yên nhận lấy nếm thử hai miếng, cảm giác kia đã biến mất, mùi đậu cũng không còn: "Hương vị không còn nguyên chất như trước, đây là không có nước muối cũ.”