Cô đã lâu không gặp cha mẹ mình, cô nhớ họ rất nhiều.
Cảm xúc của Ninh Tứ càng bộc lộ rõ hơn, hắn vừa khóc vừa cười, nhảy nhót khắp căn phòng: "Em cũng sẽ đi."
Ninh Yên không muốn làm bọn họ mất hứng: "Mấy đứa đều đi rồi, ai sẽ lo liệu ăn uống và sinh hoạt của chị?"
Ba người nhìn nhau, Ninh Miểu do dự: "Vậy thì... em sẽ ở lại để chăm sóc chị cả."
Chị cả quá bận rộn, mỗi ngày đi sớm về khuya, đôi khi quên ăn, không có ai chăm sóc gia đình là không ổn.
Ninh Yên sờ sờ đầu cô: "Ngoan lắm, nhưng chị vẫn thiếu một trợ thủ nhỏ đáng tin cậy, giúp chị làm việc vặt, đi lại giúp chị, thử nghiệm giúp chị, việc lần này hỗn loạn, chị rất bận."
Ninh Nhị nháy mắt với Ninh Tứ, Ninh Tứ bĩu môi, đều trách hắn còn quá nhỏ, chưa trưởng thành. "Vậy em sẽ ở lại, em sẽ giúp chị cả."
Ninh Yên nhướng mày, cô nở nụ cười:, "Tiểu Tứ đúng là thương chị cả nhất, chị cả cũng thương tiểu tứ nhất."
Ninh Tứ lập tức hưng phấn nhảy cẫng lên: "Chị cả, em yêu chị nhất."
Ninh Miểu có chút ghen tị, túm lấy cánh tay cô: "Chị cả, em có chỗ nào không bằng Ninh Tứ chứ?”
Anh chị em tranh sủng với cô mỗi ngày, Ninh Yên đều yêu quý các em: "Em là em gái yêu quý nhất của chị, là em gái duy nhất."
Cơn giận của Ninh Miểu biến thành vui sướng, là duy nhất, quý giá nhất.
Ninh Nhị tủi thân hỏi: "Còn em thì sao?"
Trong mắt Ninh Yên ngập tràn ý cười: "Là người chị trông cậy nhiều nhất, là người duy nhất có thể khiến chị cảm thấy thoải mái khi giao phó những chuyện lớn.
Được thôi, Ninh Nhị vừa tròn 18 tuổi, ưỡn ngực, cố gắng làm ra dáng vẻ trưởng thành.
Tiêu Ái Đảng sững sờ, hắn không ngờ anh chị em Ninh gia lại hòa thuận như thế này.
Điều khiến hắn không ngò nhất là Ninh Yên, người đã trấn an các nhân viên một cách dễ dàng, thảo luận mọi chuyện trôi chảy với ban quản lý, ở nhà cũng đối xử bình đẳng với các em.
Mỗi vai trò đều có trách nhiệm, khiến mọi người thực sự tôn trọng và ngưỡng mộ cô.
Cách làm này cũng thật lợi hại.
Ninh Nhị và Ninh Tứ đi rửa bát, Ninh Miểu bưng lên một đĩa trái cây và nước giải khát, sau đó tìm cớ trở về phòng.
Cuối cùng Tiêu Ái Đảng cũng có cơ hội lên tiếng: "Đồng chí Ninh Yên, ngày mai tôi sẽ đi cùng đồng chí đến huyện và thành phố."
Tất nhiên là để can thiệp và giúp hắn thoát khỏi rắc rối sớm nhất.
Ninh Yên mỉm cười nói: "Đừng gấp, trước mắt phải xử lý xong sự tình, vực dậy tập đoàn Cần Phong trở lại, dẫn dắt mọi việc trở lại đúng hướng, chỉ có như vậy các vị lãnh đạo mới có thể yên tâm thoải mái, tôi cũng có thể nói chuyện được."
"Anh cũng muốn rời đi đàng hoàng thay vì hoảng loạn chạy trốn, đúng không?"
Những gì cô ấy nói rất hợp lý, Tiêu Ái Đảng có lo lắng cũng không thể nói gì: "Đồng chí Ninh Yên, tôi hy vọng cô có thể hiểu tâm trạng của tôi lúc này."
"Tôi hiểu, đương nhiên hiểu." Ninh Yên cầm một miếng trái cây cắn: "Lại nói, lấy tình hình hiện tại, không chỉ đối thủ của anh hố anh, còn có một tên đầu sỏ gây tội, anh không muốn xử lý người đó sao?"
Tiêu Ái Đảng giật mình. "Là ai?"
Ninh Yên thản nhiên nhấp một ngụm trà, "Người cử báo gây ra trận sóng gió này." Người ta tặng cô món quà lớn như vậy, cô sao có thể không biết hổ không trả lễ?
Tiêu Ái Đảng nhìn cô chăm chú, vẻ mặt vừa tỉnh ngộ: "Cô đang mượn tay tôi trả thù sao?"
Sao cô có thể nói ra một cách thoải mái như vậy?
Đôi mắt Ninh Yên mở to, trông đặc biệt ngây thơ: "Trả thù cái gì? Rõ ràng là có qua có lại.”
Khóe miệng Tiêu Ái Đảng giật giật, cô gái này thật sự cẩn thận, quá biết cách nói chuyện.
"Tại sao tôi phải giúp cô?"
Ninh Yên giỏi lợi dụng tình thế nhất: "Anh giúp tôi, tôi giúp anh, có qua có lại mới là tình bạn phải không? Ai lại chê có nhiều mối quan hệ chứ, đúng không?”
Cô muốn dựa thế, nhưng tư thái vẫn còn khá cao.
Tiêu Ái Đảng cười như không cười, nhờ giúp đỡ thì cũng phải có dáng vẻ nhờ người chứ, nếu không thì ai sẵn sàng tận lực giúp đỡ cô? "Cô cũng xem như một mối quan hệ?”
Cho dù Ninh Yên có giỏi giang đến đâu, cũng bị mắc kẹt ở nơi nhỏ bé này, lại không đi con đường làm quan.