Một quản lý cầm chai thủy tinh lên xem xét kỹ, bên trong có chất lỏng màu vàng rực rỡ, ngửi ngửi thì không có mùi vị gì: “Đây là cái gì?”
“Ngài đoán xem.”
Quản lý đổ một ít vào cái chén nhỏ, lấy ngón tay út chấm một cái rồi cho vào miệng, một lúc sau thì vẻ mặt đầy ngạc nhiên: “Là dầu, nhưng sao lại là màu vàng?"
Dầu hiện tại là dầu hạt cải, có hơi hơi bẩn, không được sạch và cũng không có chất lượng cao như vậy.
Những người khác có hơi không tin, tụ tập lại để xem.
"Đây là dầu đậu nành mà chúng tôi phát triển ra." Ninh Yên làm ra một cái tư thế mời gọi: "Nào, chúng ta vào bếp dùng loại dầu này xào mấy món, mời mọi người nếm thử, xem thử có gì khác với loại dầu hiện tại không."
Dầu cũng là nguyên liệu khan hiếm và là thứ không thể thiếu trong căn bếp, mỗi người cũng chỉ được cung cấp giới hạn nửa cân dầu mỗi tháng.
Nếu không đủ dùng thì phải làm sao? Chỉ cần lấy một lượng dầu sát đáy nồi là có thể xào rau.
Cho nên, dầu thật sự rất ít, đây cũng là lý do khiến mọi người đều cảm thấy tức giận khi nhà ăn đóng cửa.
Nhà ăn có thể đảm bảo mỗi ngày mỗi người có ít nhất một món thịt, cho dù là thịt heo xào dưa leo, thịt heo ít tới đau lòng, nhưng với thời đại này đã là đãi ngộ rất tốt, có thể khiến vô số người ghen tỵ xanh mặt rồi.
Mọi người đứng ở cửa nhà ăn, tận mắt chứng kiến đầu bếp dùng loại dầu này để nấu ăn.
Cũng là những món ăn dân dã nhất như cà chua xào trứng, địa tam tiên, đậu hũ xào, rau xào mì căn, thịt lợn xé, nhưng món nào cũng đầy đủ màu sắc mùi vị, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Ninh Yên mời mọi người cùng nhau ăn thử, nhưng mọi người chỉ tập trung ăn mà không nói gì.
Mỗi món ăn đều bị tranh giành vội vàng, Ninh Yên gọi một bát cơm trắng, dùng thìa múc một ít thịt lợn xé lên trên, đảo đều, mùi vị đặc biệt thơm ngon.
Đúng là mùi vị thế này, rất ngon, cô hài lòng nheo mắt lại.
Nhìn thấy vậy, Tiêu Ái Đảng ngồi bên cạnh cũng bắt chước cô, cũng trộn cơm ăn, hắn ăn một miếng thì lông mày liền giãn ra.
"Ninh Yên, cô sành ăn thật đấy."
Ninh Yên cười nói: Tôi thích ăn cơm trộn, cái gì cũng có thể trộn, cà chua xào trứng trộn cơm cũng ngon."
Chủ yếu là để đỡ phiền phức.
Ninh Xuân Hoa khẽ gật đầu: “Mì trộn cũng rất ngon.”
Lần trước ăn mì lạnh ở nhà Ninh Yên cũng rất ngon, chỉ là ở nhà ông lại không thể làm được hương vị như vậy.
Sau khi ăn xong, mọi người đều hài lòng.
Ninh Yên nhẹ giọng hỏi: “Mọi người thấy thế nào?”
Giám đốc cung tiêu xã không chút do dự đặt hàng: “Tôi đặt một nghìn chai, mỗi chai 500 gam.”
Chất lượng của loại dầu này còn tốt hơn những loại có trên thị trường, cũng không biết làm ra bằng cách gì, không hổ là Ninh Yên mà, cô vẫn luôn mang đến những bất ngờ.
Quản lý xưởng dệt giật mình: "Tôi đặt mua 2000 chai. Tặng cho nhân viên làm phúc lợi là hợp lý nhất."
"Tôi muốn 500 chai."
"Tôi muốn 300 chai."
...
Không cần phải nói nhiều, bọn họ dùng hành động để thuyết minh mọi thứ.
Xưởng dầu còn chưa xây nên mà đã bán ra được rất nhiều, dự kiến sẽ giao hàng vào tháng 10.
Sau khi tiễn lãnh đạo các đơn vị đi, Ninh Yên cầm lấy một chồng đơn đặt hàng thật dày, cô thở dài một hơi.
"Thư ký Ninh, cất giữ hợp đồng lại, ghi chép ai chịu trách nhiệm về phần nào."
"Được."
Ninh Yên nhìn mọi người: "Mọi người làm việc của mình, bắt đầu sản xuất. Tôi nhắc lại lần nữa, chất lượng và vệ sinh là trên hết."
Vẻ mặt mọi người đều vui vẻ: "Được."
Khi mọi người rời đi, Tiêu Ái Đảng giơ ngón tay cái lên: "Ninh Yên, cô đúng là khiến tôi lau mắt mà nhìn."
Chỉ vài ngày ngắn ngủi, mọi chuyện đều được giải quyết ổn thỏa, các kênh bán hàng được đả thông.
“Đây chỉ là cách làm thông thường thôi.” Ninh Yên không đồng ý: “Có rất nhiều phương pháp tiếp thị, nhưng tôi vẫn chưa ra chiêu chủ chốt.”
Tiêu Ái Đảng: …
“Ding ding ding.” Điện thoại reo, Ninh Yên nhấc máy trả lời: "Xin chào, tôi là Ninh Yên, xin hỏi là ai?"
Giọng của bí thư Chu phát ra từ điện thoại: "Chúc mừng đồng chí Ninh Yên, hôm nay đồng chí đã làm rất tốt."