Tin tức của ông quá nhanh, Ninh Yên khẽ nhướng mày: “Cảm ơn đã khen ngợi.”
“Ngày mai tôi sẽ đến huyện một chuyến.”
“Được.”
Mới vừa đặt điện thoại xuống thì lại có cuộc gọi đến, lần này là của Tiêu Ái Đảng.
Tiêu Ái Đảng nói chuyện điện thoại rất lâu, sau khi cúp máy, hắn nhìn chằm chằm Ninh Yên, cô gặm trái cây nhướng mày nhìn qua: "Sao anh lại nhìn tôi? Có liên quan đến tôi à?"
"Đã tra được người cử cáo cô."
Ninh Yên lập tức hưng phấn: "Là ai?"
“Quả là không ngoài dự đoán của cô, thư cử báo là do Vu Tinh Tinh viết.”
Đây là loại thù hận gì vậy? Có phải thực sự chỉ vì ghen ghét mà lại ra tay tàn nhẫn như vậy?
Ninh Yên không hề ngạc nhiên chút nào, cô biết Vu Tinh Tinh là người thế nào.
Nhỏ nhen, tâm tính xấu xa, không muốn người khác có cuộc sống tốt hơn mình.
"Còn gì nữa?"
"Đối tượng của cô ta..." Tiêu Ái Đảng tìm hiểu rất rõ ràng: "Là Quý Bình chống lưng ở phía sau."
Quý Bình là đối tượng của Vu Tinh Tinh, nghe nói tình cảm rất tốt, sắp kết hôn.
Ninh Yên nhướng mày, nhớ lại Quý Bình này, chính là một thiếu gia ngây thơ, lỗ tai quá mềm.
"Quý Bình chắc chắn không có năng lực này. Nói cách khác là Quý gia có thực lực vậy sao?
"Chức vụ của ông cụ Quý ở thủ đô cũng không thấp, cháu trai ưu tú nhất của Quý gia là Quý Đồng." Tiêu Ái Đảng đã từng gặp ông cụ Quý, là một người rất có năng lực, Quý Đồng cũng rất ưu tú, tương lai là người thừa kế của gia tộc. Nếu mà so sánh thì Quý Bình có vẻ tầm thường.
Chỉ là có một số gia tộc sẽ tập trung nuôi dưỡng cháu trai trưởng để kế thừa gia nghiệp, còn con trai thứ lại được nuông chiều, chỉ cần không làm ra chuyện quá đáng là được.
Như vậy cũng tránh gây ra đấu đá gay gắt trong nội tộc.
"Nhưng Quý Bình là cháu trai yêu quý nhất của Quý lão thái thái, chỉ cần hắn lên tiến, không cần kinh động tới ông cụ Quý, sẽ có người giúp hắn làm việc."
Đây chính là ích lợi khi có xuất thân hiển hách, vừa sinh ra đã có tất cả, muốn gì chỉ cần một cái giơ tay, một cuộc gọi đi.
Ninh Yên nheo mắt lại bỗng nhớ tới điều gì đó, Quý Bình quen biết Nghiêm Lẫm, hình như hai nhà là hàng xóm.
Cô đã nhớ rõ trong đầu.
Tâm trạng của Tiêu Ái Đảng khá phức tạp, cô rất có năng lực, nhưng người ghen ghét cô ấy cũng có năng lực không thua kém, kẻ thù cũng khá lợi hại.
"Đương nhiên còn có Lâm gia."
Ninh Yên sửng sốt: "Lâm gia? Tôi không quen biết bọn họ." Lại ở đâu chạy ra vậy?
Tiêu Ái Đảng đề nghị một câu: “Vợ mới cưới của bí thư Hầu, tên là Lâm Huệ.”
Ninh Yên trầm mặc, chuyện này nằm ngoài dự đoán của cô.
Đúng là cô từng có mồm mép với A Huệ kia, nhưng tại sao lại đến nông nỗi này?
Cô xoa xoa lông mày, nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu: "Muốn làm gì? Muốn kéo tôi xuống, nhân cơ hội đó rồi đưa tập đoàn Cần Phong trở lại dưới cờ hiệu của công xã Vĩnh Ninh?"
"Cũng có thể." Tiêu Ái Đảng vốn là người phải rời đi, không cần phải lo lắng cho tương lai của tập đoàn Cần Phong: "Nghe xong chuyện này cô nghĩ thế nào? Cô có sợ không?"
Cho dù là Lâm gia hay là Quý gia đều là những gia tộc lớn có bối cảnh thâm sâu.
Không ngờ, Ninh Yên lại hưng phấn ngẩng cao đầu nói một câu: “Đấu với ngươi cũng một là thú vui vô tận!”
Tiêu Ái Đảng:...
Phải thôi, Ninh Yên không phải là cô gái bình thường, không thể lấy lẽ thường để suy đoán được.
“Quý gia hay Lâm gia tôi đều không dám đắc tội.” Thế nên, đừng mượn tay của hắn để làm nên chuyện.
Ninh Yên hiểu ý, vuốt vuốt tóc mái của mình: “Vậy chỉ cần động vào Vu Tinh Tinh thì sao, cô ta cũng chưa phải người của Quý gia.”
Cô thản nhiên nói, tựa như chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể.
Tiêu Ái Đảng như là lần đầu tiên biết đến cô, hắn mở to hai nhìn cô một cách cẩn thận, tính cách ngang ngược và liều lĩnh này không giống như người được nuôi dưỡng trong một gia đình bình thường.
"Cô muốn làm thế nào?"
"Tiêu diệt thứ cô ta quan tâm nhất." Ninh Yên khẽ nhếch lên đôi môi hồng hào, ánh mắt lóe lên một tia sáng: “Con người cô ta không quan tâm đến tình thân, không có đức tin chỉ coi trọng quyền lực nhất.”