A Huệ lập tức cảm thấy bực bội, cố ý nói, “Chú Chu, chú xem, Ninh Yên quá không có lễ phép, không coi ai ra gì, kể cả chú cũng không để vào mắt.”
“Thủ đoạn khiêu khích có chút kém cỏi, nên luyện tập thêm.” Ninh Yên đứng khoanh tay, khí thế bất phàm, “Phẩm chất của bản thân nên cần được nâng cao, miễn cho mọi người nghĩ lầm con gái của Lâm gia có phẩm chất này.”
A Huệ tức cả người phát run, “Cô…Cô nếu biết tôi là con gái Lâm gia, sao còn dám nói chuyện với tôi như thế?”
Ninh Yên vẻ mặt ngạc nhiên: "Con gái Lâm gia thì cao hơn người khác sao? Nên học tập tư tưởng của chủ tịch, hiểu thế nào là bình đẳng.”
Cô hung hăng hỏi: "Như thế nào? Không phục sao? Không hài lòng với lời tư tưởng của chủ tịch sao?"
"Cô..." Hai mắt A Huệ đỏ lên vì tức giận.
Hầu Trần giữ cô ta lại: "A Huệ, im miệng."
Nếu cứ nói tiếp tục, liền sẽ xảy ra tranh đấu, mọi chuyện càng trở nên rắc rối.
A Huệ tủi thân khóc lên: "Anh sao lại giúp cô ta, cô ta đối xử với anh và em gái anh như thế nào, anh đã quên rồi sao?
Đầu Hầu Thần ong ong, "Đều là vì công việc, nếu không hiểu thì đừng nói nhảm."
Nước mắt A Huệ chảy xuống: "Em biết anh chịu oan ức, em là vợ anh, em muốn giúp anh..."
Giọng nói lạnh lùng của Ninh Yên vang lên: "Vậy nên đi cử báo tôi, muốn tiêu diệt tập đoàn Cần Phong?"
Hiện trường im ắng, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Lần đầu tiên, Tiêu Ái Đảng biết Ninh Yên dũng cảm như vậy, nếu có thù oán sẽ liền trả ngay tại chỗ chứ không để qua đêm.
Tuy nhiên, đem sự việc nói toạc ra ngoài, một mình đấu với hai Hầu gia và Lâm gia, chuyện này thực sự ổn sao?
Bí thư Chu không thể tin được, "Ninh Yên, cô đang nói cái gì vậy?"
Ninh Yên chỉ vào A Huệ, dùng ánh mắt vô cùng lạnh lùng, "Chuyện lần này của tập đoàn Cần Phong là tác phẩm của tiểu thư Lâm gia, thật lợi hại, tôi thật sự khâm phục."
Bí thư Chu có ấn tượng tốt với A Huệ, ngây thơ và thanh tú, miệng rất ngọt ngào và giỏi dỗ dành người khác, khiến lão thái thái nhà ông rất vui vẻ.
“Sao có thể chứ? Có phải có hiểu lầm gì ở đây không? A Huệ, đứa nhỏ này đầu óc đơn thuần..." Ông thật sự không biết chuyện này.
"Ừm, cô ta đúng là ngu ngốc và xấu tính." Ninh Yên không phải là lần đầu tiên tiếp xúc với A Huệ, cô biết một chút về tâm tính của cô ta.
Đối với những người trong vòng, cô ta thể hiện vẻ dịu dàng và tử tế, đối xử bình đẳng, với biết dỗ dành mọi người.
Nhưng đối với người bình thường, cô ta coi thường, có thái độ cực kỳ kiêu ngạo.
Cũng chính là loại người thượng đẳng, khinh nghèo trọng giàu.
A Huệ thẹn quá hóa giận, cô ta chuẩn bị đánh người, nhưng lại bị Hầu Thần ôm chặt lại, cô ta liều mạng giãy giụa, miệng không nói ra được lời sạch sẽ.
Ninh Yên hai tay khoanh trước ngực, mỉm cười nhìn cô ta: "Có tố chất, tố chất này, thế hệ sau của Lâm gia cũng như vậy sao."
Lời này giống như đổ thêm dầu vào lửa, sự tỉnh táo của A Huệ hoàn toàn sụp đổ, gào thét chói tay, gầm thét muốn đánh Ninh Yên.
Cô ta không thể vồ lấy Ninh Yên được, cô ta lại túm lấy mặt Hầu Thần cào cấu mặt hắn, cánh tay bị thương, còn đá văng ghế văn phòng bí thư, để lại một đống lộn xộn.
Ninh Yên mỉm cười nhìn, giống như đang xem một trò đùa.
Đây được gọi là báo thù ngay hiện trường, bất cứ ai làm cho cô không vui, cô sẽ khiến đối phương cả đời không vui nổi.
Bí thư Chu xoa xoa lông mày, nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Ninh Yên, cần gì phải làm tới thế này, Lâm gia có lai lịch không phải tầm thường..."
Lâm Huệ là con gái được sủng ái nhất trong nhà, là cháu gái được ông bà yêu thương nhất, sao phải kết thù oán làm gì?
"Vậy nên tôi phải nuốt cơn giận? Người sống một đời, đương nhiên phải sống hiên ngang không thể oan uổng bản thân, đây không phải là phong cách của tôi.” Ninh Yên mỉm cười: "Đều là lần đầu tiên làm người, tại sao tôi phải nhường cho cô ta?"
Bí Thư Chu một lời khó nói hết, cô dám ép con gái Hầu gia thành ra như vậy, còn có chuyện gì cô không dám làm?