Bằng cách này, tập đoàn Cần Phong sẽ trở thành một chuẩn mực khu vực, một doanh nghiệp tốt trong lòng mọi người, một doanh nghiệp đại nghĩa lấy dân tộc đặt lên hàng đầu, sẽ có ảnh hưởng rất lớn trong xã hội.
Sắp xếp một làn sóng dư luận tích cực và kêu gọi mọi người học hỏi, không phải sẽ rất tốt sao.
Mà Ninh Yên với tư cách là người phát ngôn của tập đoàn Cần Phong và là nhà tài trợ, sẽ có giá trị uy tín cao, một khi có ai dám động đến cô, không chỉ công nhân của tập đoàn Cần Phong không đồng ý, mà người dân và quan chức trong trăm dặm cũng sẽ bảo vệ cô.
Cô đang ràng buộc mình với tập đoàn và cấp địa phương, những thứ này sẽ trở thành áo giáp, lưỡi kiếm sắc bén trong tay cô.
Đối với các quan chức địa phương cũng là người hưởng lợi, là những thành tựu chính trị, cũng có thể mang lại lợi ích cho một đảng, bọn họ chắc chắn sẽ hoàn toàn ủng hộ.
Thị trưởng Dương đứng ở trên cao nhìn thấy rất nhiều thứ.
Trưởng phòng Giang cảm thấy đầu óc của Ninh Yên quá linh hoạt, đến mức ông không thể theo kịp hay tiêu hóa được, ông cần phải suy nghĩ kĩ càng một chút. "Tôi sẽ báo cáo với cấp trên.”
Ninh Yên vẻ mặt lãnh đạm, "Tôi không vội, ông cứ từ từ."
Đây chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của cô, cô còn muốn nhiều hơn thế nữa.
Trưởng phòng Giang trầm mặc, cô không vội, nhưng ông đang vội.
“Tôi mời cô đi ăn bữa cơm." Nếu thuyết phục tốt, có lẽ sẽ suy nghĩ lại.
Ninh Yên bình tĩnh nói, "Ông đường xa tới đây, nên là tôi mời ông mới phải."
Thị trưởng Dương ở bên cạnh lên tiếng: "Tôi là chủ nhà, tôi sẽ mời."
Ông đã mở lại nên cũng không ai tranh nữa, mọi chuyện cứ như vậy mà được quyết định.
Chỉ cần làm vài món ăn phụ trong nhà ăn, không uống rượu, chỉ đơn giản là ăn một bữa.
Ninh Yến thích nồi thịt gói nhất, ăn hết miếng này đến miếng khác, "Đây là món ngon nhất tôi từng ăn, đầu bếp quá giỏi."
Thị trưởng Dương khẽ mỉm cười: "Cô thật am hiểu, tổ tiên của hắn là đầu bếp hoàng gia."
"Hèn gì lại ngon đến vậy." Ninh Yên ăn rất say mê, tràn đầy khen ngợi, cái miệng nhỏ nhắn ăn phồng lên, vô cùng ngọt ngào.
Trưởng phòng Giang nhìn dáng vẻ ăn uống của cô, bỗng nhiên nhớ đến chuyện cũ, "Ninh Yên, lần trước cô ăn phần cho ba người, tôi ở bên cạnh đổ mồ hôi hột cho cô."
Tiêu Ái Đảng tò mò hỏi: "Là sao?"
Có thể là không khí trên bàn ăn rất tốt, cả người của trưởng phòng Giang khá thoải mái,"Cô ấy đi ăn đồ ăn Tây với khách nước ngoài.”
Tiêu Ái Đảng hiểu, là sợ cô mất lễ nghi, phá hủy hình tượng. "Sao đó thì sao?”
Vẻ mặt trưởng phòng Giang tỏ vẻ một lời khó nói hết: "Khách nước ngoài đưa cô ấy đi khắp nơi, chỉ nghe lời cô ấy, như hình với bóng."
Tiêu Ái Đảng sững sờ, vô thức hỏi: "Nam hay nữ?"
Trưởng phòng Giang không nghĩ nhiều, "Đương nhiên là nữ."
Ninh Yên trừng mắt nhìn Tiêu Ái Đảng "Anh đang nghĩ cái gì?"
Nếu là đàn ông, sẽ không ai hỏi một câu hỏi như vậy.
Đến cuối cùng nó vẫn là định kiến.
Tiêu Ái Đảng có chút lúng túng, "Tôi không có ý gì, nhưng biểu hiện của trưởng phòng Giang quá kỳ lạ, nên khơi dậy sự tò mò của tôi."
Sau khi ăn xong, trưởng phòng Giang không vội vã rời đi mà hoàn thành tất cả nhiệm vụ. "Đúng rồi, lú tôi trở về, người phụ nữ kia yêu cầu tôi chuyển một món quà, đợi lát nữa cô có thể lấy đi.”
Ừm, một chai nước hoa đổi đồ, nước hoa captivating là hàng tặng, dùng để mở đường.
Ninh Yên nhíu mày, "Là cái gì?"
Vẻ mặt của trưởng phòng Giang có chút kỳ quái: "Tôi không biết, nó phong kín rồi."
Ninh Yên giật mình: "Các ông không kiểm tra sao?"
"Không." Không phải trưởng phòng Giang không muốn mở ra nó, mà là... Không người ta không cho.
"Vậy mang đồ đến đây đi, tôi mở nó ở trước mặt mọi người.” Ninh Yên không muốn xảy ra chuyện gì, kẻo cô bị hiểu lầm làm chuyện mờ ám gì đó.
"Không cần đâu.” Trưởng phòng Giang ngoài mặt nói lời này, nhưng ông lại chạy rất nhanh.
Chỉ một lúc sau, hai người mang một cái hộp lớn đi vào.
Ninh Yên mở nó ra, thấy trong hộp lớn có bốn hộp nhỏ, được sắp xếp gọn gàng.
Cô thản nhiên mở một cái hộp ra, đó là một hộp vải nước ngoài thời thượng, Ninh Yên tùy ý lật xem, thật không hổ là phu nhân Smith tự tay chọn lựa, ánh mắt của cô ấy rất tốt, rất hợp ý Ninh Yên.