[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 863

Chương 863 -
Chương 863 -

Sắc mặt trưởng phòng Giang lại thay đổi, "Cô điên rồi sao? Cô đây gọi là cướp tiền."

Chỉ là một chai nước hoa mà thôi, lại bán với mức giá trên trời, ai lại muốn mua nó chứ? Chỉ có người coi tiền như rác?

Ninh Yên nhìn ông bằng ánh mắt chưa trải sự đời, có thời gian rảnh thì nên đọc thêm sách, "Ông có biết tiếp thị đói khát là gì không? Ông có biết hàng xa xỉ hàng đầu là gì không? Khi nào ông hiểu thì lại đến tìm tôi."

Nghĩ tới những thương hiệu xa xỉ kia, vài nghìn USD là không đắt.

Bọn họ có thể bán nó đắt như vậy, tại sao cô lại không thể?

Nước hoa của cô không chỉ có mùi thơm mà còn có thể giúp cải thiện giấc ngủ, cũng là tin vui cho người mất ngủ, là liều thuốc cứu mạng.

Mặt khác, người mất ngủ thường là người giàu có.

Người nghèo làm việc cả ngày, kiệt sức, nằm lên giường liền ngủ trong giây lát, không gặp phiền não vì mất ngủ.

Ừm, đây gọi là cướp của người giàu giúp đỡ người nghèo, hãy gọi cô là hiệp sĩ Ninh Yên.

Trưởng phòng Giang thật sự không hiểu, cho nên mới cảm thấy trên thị trường không có giá thành đắt như thế này, lúc đó sẽ bị người khác cười nhạo. "Cô không nói đùa chứ?"

"Rất nghiêm túc." Từ đầu Ninh Yên đã lên kế hoạch đi theo con đường hàng cao cấp, kiếm tiền từ người nước ngoài, không muốn trở thành một xưởng gia công giá rẻ.

Cô tung ra mồi câu, kết quả cũng nằm trong tầm tay của cô.

"Trưởng phòng Giang, ông rất chuyên nghiệp trong công tác đối ngoại, nhưng làm kinh doanh và tiếp thị, tôi mới là chuyên gia."

Con người thời này đều đơn giản, chất phác, quá cổ hủ trong chuyện làm ăn, dễ bị người lừa gạt, vậy thì để cô dạy cho bọn họ một bài học.

Hiện trường đều im lặng.

Trưởng phòng Giang nhịn không được nói lẩm bẩm: "Đây không phải là trục lợi sao?"

Điều này tương đương với việc kiếm được gấp mười lần lợi nhuận, không, còn hơn thế nữa, quá khoa trương, không thể chấp nhận được.

"Kẻ muốn cho người muốn nhận, lại không hề dối gạt, ở đâu ra trục lợi chứ?", Ninh Yên nói với vẻ mặt bình tĩnh, "Bản chất của ngoại giao là bảo vệ và mở rộng lợi ích quốc gia, còn bản chất của doanh nhân là kiếm tiền, đừng có nhập hai cái này là một, như vậy là đang tự muốn chịu thiệt.”

Bọn họ dùng sự chân thành, nỗ lực kết bạn nhiều hơn, mở rộng tầm ảnh hưởng của bản thân và hy vọng rằng có thể được đứng ngang hàng với bạn bè nước ngoài trên đấu trường quốc tế.

Về bản chất không có gì là sai cả.

Tuy nhiên, sẽ rất dễ bị lợi dụng, đối xử với mọi người bằng sự chân thành chưa chắc có thể đổi lấy sự chân thành.

Vẫn là phải đề phòng một chút.

"Tôi có một đề nghị, các ông có thể niêm yết giá hai vạn, nhưng đừng bán, hãy tặng cho bạn bè nước ngoài làm quà, đối với trong nước hay ngoài nước đều có thể diện.”

Thứ khan hiếm mới đắt tiền, quà càng quý, càng có vẻ chân thành.

Trưởng phòng Giang sững sờ, còn có thể làm như thế này sao? Cứ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng chính ông không thể nghĩ ra được.

"Đây là đang mua đồ của cá nhân cô? Không hợp quy tắc.”

Cá nhân không thể làm kinh doanh, đầu cơ để trục lợi là có tội.

"Số lượng không lớn, ông cảm thấy có cần thiết phải xây nhà xưởng không?" Trong lòng Ninh Yên đã lên kế hoạch một cách toàn diện, nhưng có một số thứ rất khó nói, "Ông có thể xem nó như sản phẩm thêu, tranh chữ, hàng mỹ nghệ.”

"Tất nhiên, tôi là một nữ thanh niên có trái tim chính trực, lòng mang quốc gia, tôi sẽ quyên góp một nửa số tiền của mình để thành lập quỹ xóa đói giảm nghèo, nhằm mục đích giúp đỡ cho những người nghèo, quỹ này có thể được treo dưới tên của tập đoàn Cần Phong và chịu sự giám sát của chính quyền thành phố, chỉ cần tôi ở đây một ngày thì quỹ này sẽ tồn tại một ngày.”

Tất nhiên, nếu cô rời đi, thì những thứ này sẽ không tồn tại nữa.

Mọi người đều đang nghĩ gì đó, thị trưởng Dương là người đầu tiên đứng lên đồng ý: "Tôi nghĩ đề xuất này rất khả thi."

Ý tưởng này quá tốt, hiện tại tập đoàn Cần Phong đã đạt được hiệu quả kinh tế nhất định, có một quỹ như vậy đủ để giúp cho tập đoàn Cần Phong bước lên một tầng kim quang.

Bình Luận (0)
Comment