Ninh Yên không muốn, "Không hiếm lạ."
Nó không có ích lắm với cô, cô không ăn nhiều thức ăn đá. Về nguyên liệu, cô thích mới hái, là thức ăn tốt nhất.
Trưởng phòng Giang biết cô khó chơi, nhưng không ngờ lại khó tới như vậy, ông nói vài thứ tốt hiếm có, nhưng vẫn không thể đá động gì đến Ninh Yên.
Ông nóng lòng, nhìn về phía thị trưởng Dương ra hiệu, nhưng thị trưởng Dương làm như không nhìn ra, ông không ngốc, nhúng tay vào cũng không có ích lợi gì, ngược lại sẽ đắc tội với Ninh Yên, vậy tại sao phải bận tâm.
Trưởng phòng Giang muốn nhờ thị trưởng Dương giúp đỡ nhưng không thành, ông suy nghĩ hồi lâu: "Xe máy ba bánh thì sao?"
"Không..." Ninh Yên theo thói quen liền từ chối, nhưng lại nhanh chóng phản ứng, đây là thứ tốt, không chỉ đắt tiền, cho dù có tiền mua cũng không có người bán. "Đưa nó cho tôi sao?"
Trưởng phòng Giang thấy cô thoải mái hơn chút thầm thở phào nhẹ nhõm, ông rất hưng phấn, "Đúng vậy, tặng cá nhân cô."
Ninh Yên hơi ngẫm nghĩ: "Như vậy chỉ có thể bù đắp cho máy tính, còn những chuyện còn lại, để cho người ở trên tranh giành đi."
"Được rồi, tùy ý của cô.” Trưởng phòng Giang thầm thở phào nhẹ nhõm, ông làm tất cả những gì có thể, "Bản vẽ thiết kế tháng này đâu? Cô đừng nói là đã rơi mất. "
Kỳ thật, Ninh Yên đã vẽ một vài mô hình, nhưng cô không muốn dễ dàng lấy ra dàng như vậy. "Gần đây tôi rất bận, khi tôi rảnh lại nói. "
"Vậy cô nhanh lên.” Trưởng phòng Giang dừng lại một chút, đột nhiên đưa ra một yêu cầu: "Tôi muốn công thức nước hoa captivating, người phụ nữ đó rất thích."
Vở kịch lớn cuối cùng cũng đến, Ninh Yên chờ đợi khoảnh khắc này, khóe miệng hơi nhếch lên, "Captivating dịch ra là gì?"
Tiếng Anh của trưởng phòng Giang rất tốt, ông trực tiếp phiên dịch lại, "Mê người và quyến rũ."
Ninh Yên xua tay, "Không, là Yên, Ninh Yên, được đặt theo tên của tôi."
Trưởng phòng Giang có chút không hiểu tâm tư của cô gái, "Vậy thì sao?"
"Công thức không thể đưa ra, thậm chí nghĩ cũng đừng nghĩ tới.” Đầu óc Ninh Yên nhanh chóng suy nghĩ, "Nhưng ông có thể mua hàng của tôi, về phần cho đi hay bán thì tôi không quan tâm."
Trưởng phòng Giang trợn mắt há hốc mồm, cô đúng là không ngừng suy tính, ông không thể theo kịp dòng suy nghĩ của cô.
Một tia sáng lóe lên trong đầu, "Những an bài trước giờ của cô, chỉ vì ngày hôm nay!"
Đây là một câu khẳng định.
Ninh Yên mỉm cười không nói, có một số việc có thể nhìn thấu nhưng không thể nói toạc ra ngoài.
Vẻ mặt của trưởng phòng Giang rất phức tạp, "Cô đang lợi dụng chúng tôi."
Ninh Yến kỳ quái hỏi lại: "Chúng ta từ trước đến nay đều là mối quan hệ lợi ích, lợi dụng lẫn nhau, cùng nhau có lợi, chẳng lẽ không phải sao?"
Mối quan hệ lợi ích mới là lâu dài nhất, nói về tiền bạc sẽ làm tổn thương tình cảm , không nói chuyện được.
Trưởng phòng Giang:...
"Phụt.” Tiêu Ái Đảng không kìm lòng, không thể trách hắn chuyện này, biểu cảm của trưởng phòng Giang quá buồn cười.
Thị trưởng Dương xoay người đi, không nhịn được cười.
Trưởng phòng Giang hít một hơi thật sâu, đè nén cảm xúc dâng trào trong lòng, tự nhủ đây là Ninh Yên, là yêu nghiệt, ông không thể nóng nảy hay tức giận được.
Ông nghĩ đến lời nói của người lãnh đạo trước khi đến đây, vì vậy ông phải có được công thức, mặc kệ phải sử dụng phương pháp nào.
Tuy nhiên, lãnh đạo không hiểu Ninh Yên là người như thế nào, cô gần như không có điểm yếu.
"Giá bao nhiêu?"
Sắc mặt Ninh Yên vô cùng thản nhiên, "Một vạn 1 chai."
Cô nói một cách thản nhiên, nhưng giống như một hòn đá ném xuống hồ nước, nổi lên gợn sóng, mọi người có mặt đều kinh ngạc, một vạn?
"Rốt cuộc nó là loại bảo bối gì chứ?" Tiêu Ái Đảng mơ mơ màng màng nghe, vẫn không biết bọn họ đang thảo luận hàng hóa gì.
Dù sao, tập đoàn Cần Phong không có thứ đắt tiền như vậy.
Ninh Yên thật sự là một người thần kì.
Thị trưởng Dương cũng rất tò mò, nhưng ông không hỏi thêm.
Trưởng phòng Giang nghi ngờ lỗ tay mình có vấn đề, "Cô nói cái gì? Tôi nghe không rõ."
Ninh Yên nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn mảnh khảnh của mình, khóe miệng khẽ nhếch lên, "Một vạn một chai, giới hạn năm chai một tháng, nếu vượt quá con số này thì sẽ không bán."