"Ngài khiến cho tôi cảm thấy rất gần gũi, giống như nhìn thấy mẹ ruột của tôi, nhưng đáng tiếc..." Đôi mắt đỏ đầy tình cảm của người đàn ông, "Tôi không có phước như vậy."
Dương Liễu mềm lòng, "Có chuyện gì sao?"
Người đàn ông nước mắt lăn xuống, khuôn mặt đau đớn, "Bà ấy mất sớm, tôi đã không hiếu kính được với bà ấy, mỗi lần nghĩ tới tôi đều hối hận."
Đây là con hiếu thảo, ấn tượng tốt của Dương Liễu đối với hắn tăng vọt, "Đều đã qua rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, người mẹ nào cũng mong cuộc sống tốt đẹp đến với con của mình."
"Tôi mỗi ngày đều nhớ đến mẹ của mình, bà rất giống bà ấy, cùng dịu dàng, cùng một tình yêu, tôi..." Người đàn ông nhìn Dương Liễu đầy khao khát, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ, "Tôi có thể gọi bà là mẹ không?"
Mấy đứa trẻ Ninh gia đều trợn mắt há hốc mồm, cái quái gì vậy?
Sao nhìn cảnh này trông giống như trường hợp chị từng nói tới? Tấn công vào lòng trắc ẩn, lấy tình cảm đả động người.
À, còn có một câu nữa, tất cả đều là thủ đoạn lừa gạt.
Vì vậy, câu hỏi đặt ra ở đây là, hắn đang cố gắng lừa gạt cái gì? Tiền sao?
Ninh Yên đi được một đoạn đường, lúc xoay người lại thì phát hiện bọn họ không đi theo, liền quay đầu lại: "Sao còn chưa đi nữa? Mọi người không mệt sao?”
Ninh Tam và Ninh Tứ nhìn nhau, lập tức kéo Dương Liễu chạy ra ngoài, chạy thật nhanh.
Ninh Nhị cũng đi theo sau, chạy nhanh hơn cả thỏ.
"Này, đừng chạy.” Người đàn ông chạy theo phía sau, "Ân nhân, tôi vẫn còn một chuyện chưa nói xong."
Ninh Tứ một chữ cũng đều không muốn nghe, người đàn ông này là quỷ sao.
Dương Liễu thở hổn hển, "Mẹ còn có việc phải làm, mau dừng lại."
Hai người dường như không nghe thấy, chạy càng nhanh hơn.
Ninh Yên quay đầu lại nhìn thoáng qua, lặng lẽ ném ra một hòn đá nhỏ, người đàn ông giẫm phải ngã sập xuống đất, đau đớn thở dốc, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ bỏ chạy.
Một người phụ nữ chạy ra khỏi đám đông và nâng hắn dậy "Cha nó, tại sao cô ta không có một chút đồng cảm nào, mọi chuyện không được thành, bây giờ phải làm như thế nào đây?"
Sắc mặt người đàn ông rất khó coi, "Chỉ có thể nghĩ cách khác, Ninh Yên thật đúng là cực kỳ khó chơi.”
......
Mặc dù về thôn đã là đêm khuya, nhưng vẫn khiến Ninh Hãn Hải ngây người.
Đèn đường hai bên sáng như ban ngày, chiếu sáng con đường bê tông trên mặt đất, các nhà máy đột ngột mọc lên.
Ở phía bên kia, một tòa nhà được sắp xếp trật tự, thay đổi quá lớn không dám tin được.
Đây có còn là thôn nghèo nơi ông sinh ra không?
Xe dừng lại trước nhà, cổng mở ra, trong sân thắp đèn sáng trưng.
"A Hải, là A Hải đã trở lại.” Một đám người vội vàng chạy ra, phía trước chính là Ninh Xuân Hoa.
Ninh Hãn Hải được dìu xuống xe, nhìn khuôn mặt quen thuộc lại xa lạ, hai mắt đỏ lên.
Ninh Xuân Hoa nắm lấy tay ông, "A Hải, em còn nhận ra anh không?"
Thoáng cái đã hơn mười năm, thời gian thật trôi quá nhanh.
Ninh Hãn Hải buồn bã xen lẫn vui mừng, "Anh họ, anh không thay đổi nhiều, vẫn có tinh thần như trước."
“Em lại thay đổi.” Ninh Xuân Hoa đau khổ nhìn em trai, một thanh niên từng khí phách, hăng hái giờ đây đã có mái tóc bạc, phủ đầy sương gió.
Rốt cuộc đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ cực? Làm thế nào mà lại trở thành như thế này?
Ninh Yên nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi vào nói chuyện đi."
Ninh Xuân Hoa như tỉnh khỏi mộng, nhanh chóng kéo Ninh Hãn Hải đi vào, Ninh Hãn Hải vô thức nhìn xung quanh, đây là nhà của ông sao?
Lớn và rộng rãi, có rất nhiều phòng, mọi thứ đều sống động và đầy đủ chi tiết.
Quá nhiều người nên không thể vào hết bên trong nhà, tất cả đều mang ghế ra ngồi trong sân.
Mọi người vây quanh Ninh Hãn Hải nói chuyện không ngừng, bọn họ có quá nhiều chuyện muốn nói.
Ninh Tứ mang hạt dưa và kẹo đến phân phát cho mọi người ăn.
Còn Ninh Miểu mang nước ấm tới, "Cha mẹ, rửa tay đi, rồi chúng ta ăn cơm."
Đêm khuya ăn mì trứng cà chua, chua chua ngọt ngọt, rất ngon miệng, cùng thịt thái hạt lựu xào cay, phần trên rất đặc và hơi ngọt, Ninh Hãn Hải ăn vào cả người nóng lên, dạ dày ấm áp, cả người đều thư giãn, lười biếng, không khỏi ngáp.