Thật tốt khi cuối cùng cũng có một cảm giác như này, những con chim mệt mỏi trở về tổ, những kẻ lang thang trở về nhà.
Thấy vậy, Ninh Yên nói: "Muộn rồi, mọi người trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi sẽ mời mọi người đi ăn rửa bụi cho cha mẹ."
Ngay khi cô vừa nói, mọi người đều đứng dậy nói vài câu liền xin phép đi về.
Ninh Yên cũng mệt nhọc, dụi dụi mắt, "Cha mẹ, hai người đi tắm đi, ngủ ngon, ngày mai chúng ta sẽ ăn một bữa thịnh soạn."
"Miểu Miểu, Tiểu Tứ, đưa cha mẹ đi đi.”
Ngay khi Ninh Yên vừa quay đầu lại, cô nhìn thấy ánh mắt của Ninh Nhị đang nhìn cô sáng ngời, cô không nhịn được nở nụ cười: "Tiểu Nhị, em cũng đi tắm rửa, vất vả lắm rồi."
Ninh Nhị hôm nay trên đường không xảy ra sự cố gì, nhưng vẫn rất mệt mỏi.
"Em đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, chị cả, chị mau khen ngợi em vài câu."
Ninh Yên vỗ vỗ cánh tay hắn, thằng nhóc này đã cao hơn cô một cái đầu rồi, nhưng lúc này, hắn ngoan ngoãn cúi đầu xuống trước mặt chị cả, để Ninh Yên sờ sờ đầu mình.
"Tiểu Nhị trưởng thành, có thể chia sẻ lo lắng với chị cả rồi, em trai của chị thật tuyệt vời.”
Ninh Nhị cười vui vẻ, giống như một đứa trẻ được cho kẹo, hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, "Chị cả, hai cha con ở ga tàu hỏa thật kỳ lạ, em cảm thấy có chút không ổn."
Ninh Yến trầm ngâm một lát: "Có lẽ là đang nhằm vào chị, chị đã đắc tội với quá nhiều người, không sao, đây là địa bàn của chúng ta, yêu ma quỷ quái không thể gây chuyện, các em chỉ cần chú ý và cẩn thận một chút, nếu có chuyện gì xảy ra thì nói cho chị biết."
Ninh Nhị cũng không yên tâm lắm, "Thật sự không sao?"
Ninh Yên xua tay: "Đừng lo lắng, cha mẹ vừa trở về, lo cho cha mẹ nhiều hơn."
"Em biết rồi. "
Ninh Hãn Hải tắm nước nóng, thay đồ ngủ mới vào, đi vòng quanh phòng ngủ.
Đây là phòng chính, rộng rãi và sáng sủa, có hố lửa và giường, tủ cao thấp, bàn làm việc lớn cạnh cửa sổ và trên bàn có đặt một chiếc bình cắm đầy hoa, trang trí toàn bộ căn phòng đầy màu sắc.
Ông đứng trước bàn làm việc và nhìn ra ngoài cửa sổ, khoảng sân tươi tốt và rực rỡ, cánh trái và cánh phản chiếu qua ánh sáng yếu ớt, trông có vẻ rất ấm áp.
Trái tim ông đột nhiên mềm nhũn, đây là nhà của ông sao.
Nó tốt hơn và ấm áp hơn so với ông tưởng tượng.
Dương Liễu đi tới, tóc ướt sũng, "Hãn Hải, ông đang nhìn cái gì vậy?"
Ninh Hãn Hải chỉ vào nhà mình đang ở, "Còn tốt hơn những gì bà nói, Tiểu Yên thật sự có năng lực, thật sự rất tuyệt vời, tôi không thể làm tốt như vậy."
Nghe chỉ là hư vô, mắt thấy mới tin, cuối cùng ông cũng đã tin rằng con mình đang rất tốt.
Dương Liễu trở lại môi trường quen thuộc, cuối cùng cũng có thể thả lỏng, mặt mày nở một nụ cười, "Tiểu Yên di truyền gen của ông, con bé thật sự tài giỏi."
Ninh Hãn Hải rất vui mừng, thật ra, ông chưa từng dạy cô bất cứ điều gì, tất cả đều dựa vào cô từng bước một dốc sức làm ra.
"Mấy năm qua bà đã vất vả rồi, ở lại cùng tôi chịu đựng không ít khổ cực. "
Bà vốn có thể ở lại đây hưởng phúc, nhưng lại không màn tất cả mà kiên quyết bằng mọi giá ở lại với ông.
Lông mày Dương Liễu giản ra, "Đó là tôi cam tâm tình nguyện."
Hai vợ chồng hòa thuận vui vẻ, cả hai đều vui vẻ tận hưởng niềm vui ngắm bình minh khi mây tan.
Cả gia đình ngồi vào bàn ăn sáng, cháo kê, trứng luộc, bánh bao và dưa chua, có cả sữa dê nóng hỏi, tuy vô cùng đơn giản nhưng hương vị rất ngon.
Ninh Yên nhấp một ngụm cháo kê, "Sao cha mẹ lại dậy sớm như vậy? Sao không ngủ thêm một chút nữa? Là lạ giường sao?”
Ninh Hãn Hải nhìn thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa tràn đầy sức sống, trong mắt tràn đầy nụ cười, "Dậy sớm đã thành thói quen rồi."
Ninh Yên lấy một quả trứng luộc cho ông, rót một cốc sữa dê, "Ăn nhiều một chút, chúng ta khác trước rồi, bây giờ chúng ta có tất cả mọi thứ để ăn, trứng nhà tự nuôi, có rất nhiều đến nổi không thể ăn hết được."
Để đón cha mẹ về nhà, đã chuẩn bị rất nhiều gạo bột mì và dầu ở nhà.