Mấy ngày sau, Ninh Hãn Hải đi khắp nơi hẻo lắng trong thôn, ông làm quen với mấy vị giáo sư mới gặp, nói chuyện với nhau rất vui vẻ, có rất nhiều chủ đề chung.
Mấy ngày kế tiếp, Ninh Hãn Hải đi lại khắp các ngóc ngách trong thôn, ông cùng nhóm các giáo sư nhất kiến như cố, trò chuyện rất vui vẻ, có rất nhiều đề tài chung.
Ông và Lâm Vũ Mặc rất hợp ý, ở chung rất hợp, Ninh Yên cũng không hề ngạc nhiên, bọn họ vốn là bạn bè mấy năm qua.
Nhưng ông và Lý Khả An cũng rất hợp ý, tuy Lý Khả An hướng nội ít nói nhưng khi hai người ở cùng nhau lại có vô số điều nói.
Mỗi tối ông đều tìm các giáo sư để nói chuyện, ngồi cạnh nhìn, ông rất ngạc nhiên khi thấy các giáo sư giảng bài cho anh em Ninh gia.
Không ngờ con mình lại có phúc như vậy, được chuyên gia trong ngành sản xuất dạy riêng, đãi ngộ này thật sự rất tuyệt.
Kiến thức mà bọn họ có cũng khiến ông chấn động.
Ban ngày ông thích nhất là đến thư viện.
Rất nhiều sách vở, bao hàm tất cả, giống như một cái bảo tàng hấp dẫn sự chú ý của ông, khiến ông không nỡ rời đi.
Ba ngày sau, ông chính thức nhận chức, trở thành giám đốc bộ công trình, chịu trách nhiệm xây dựng nhà máy.
Kế hoạch ban đầu là xây dựng xưởng glycerol trước, sau đó mở từng nhà máy một.
Nhưng Ninh Hãn Hải lại tiếp nhận công trình, ông có năng lực rất tốt, lại là dân chuyên môn, giúp cho Ninh Anh Liên và những người ban đầu chịu trách nhiệm chuẩn bị đều thờ phào nhẹ nhõm, áp lực lập tức giảm xuống.
Ninh Yên dứt khoát cho hai nhà máy xây dựng cùng một lúc, đơn hàng xưởng dầu ăn đã được ký rồi nên dù có thế nào cô cũng phải đẩy nhanh tiến bộ.
Mọi thứ đang diễn ra suôn sẻ.
Ninh Anh Liên mời Ninh Yên ăn trưa, hai người gọi đồ về phòng ăn.
"Tiểu Yên, bây giờ chị mới biết thế nào là hổ nữ vô khuyển phụ."
Khóe miệng Ninh Yên giật giật, lời này có phải nói ngược hay không?
Ninh Anh Liên rất vui mừng: “Chú rất có năng lực, cái gì cũng hiểu, công nhân làm không đúng vị trí, ông ấy liếc mắt đã có thể nhìn ra, có ông ấy trông coi tiến độ đã nhanh hơn rất nhiều.” Cô không cần phụ trách trông coi công trường nên rất vui vẻ.
“Ông ấy học ngành này.” Ninh Yên cong cong mi mắt, cha cô thật sự rất lợi hại.
Ninh Anh Liên khen không dứt lời: "Không hổ là sinh viên xuất sắc của đại học Thanh Hoa, thật sự khác biệt, cha chị nói trước đây ông ấy phụ trách công trình."
Cha cô thường xuyên khen ngợi sự ưu tú của Ninh Yên, đồng thời cũng sẽ khen Ninh Hãn Hải, là sinh viên đại học duy nhất trong thôn, đồng thời cũng là sinh viên xuất sắc của một trường đại học hàng đầu.
Cho nên, ba anh em bọn họ có ấn tượng rất tốt với Ninh Hãn Hải.
Sự thật chứng minh cha cô nói không sai, Ninh Hãi Hải với Ninh Yên không hổ là hổ phụ sinh hổ tử, con gái xuất sắc, cha cũng ưu tú, đây chính là di truyền.
Nếu so sánh thì Dương Liễu quá tầm thường.
“Đúng rồi, không để mẹ em làm hiệu trưởng trường mẫu giáo sao?"
Ninh Yên không biết Dương Liễu có thể đảm nhận chức vị này hay không. “Xem trước mắt đã, nếu có năng lực thì em sẽ cất nhắc lên.”
Cửa đột nhiên bị mở ra, một giọng nói ôn nhuận vang lên: “Tiểu Yên, anh đã về rồi.”
Một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai đứng ở cửa ra vào, dáng người cao lớn, trên mặt nở nụ cười.
Ninh Yên vui vẻ, vội vàng chạy đến, kéo tay Nghiêm Lẫm dò xét kỹ càng: “Anh vẫn khỏe? Sao lại về? Sao không báo trước một tiếng?”
Sắc mặt Nghiêm Lẫm tái nhợt giống như bị bệnh, nhưng hắn nhướn mày: “Anh vừa mới về, qua gặp em một chút trước rồi đến chào hỏi bác trai bác gái, yên tâm đi anh vẫn tốt.”
Ninh Yên không thể tin được, đôi mắt đen nhánh nhìn hắn: “Anh ăn cơm chưa? Em đi mua cơm cho anh.”
Nghiêm Lẫm ôm chặt cô: “Cùng đi.”
Ninh Anh Liên biết ý: “Tôi đi, tôi đi mua cơm, hai người nói chuyện đi.”
Cô vừa đi, Nghiêm Lẫm đã ôm cổ Ninh Yên hôn một cái thật sâu, vô số suy nghĩ sôi sục trong ngực hắn.
Hơi thở nóng bỏng mang đến cảm giác tê dại kỳ lạ, cô ngã vào vòng tay hắn, thở nhẹ, căn phòng tràn ngập vẻ kiều diễm.