Nghiêm Lẫm cố nén sự khó chịu, không tiến thêm bước nữa, chỉ ôm chặt cô.
Tiếp gõ cửa vang lên, giọng nói của Ninh Anh Liên ở bên ngoài vang lên, đập tan sự mê tình trong phòng.
Ninh Yên nhẹ nhàng đẩy hắn ra, chỉnh lại quần áo, đẩy hắn ngồi xuống ghế, lúc này mới cất giọng nói: "Mời vào."
Ninh Anh Liên không dám liếc mắt nhìn xung quanh, cô vừa đặt hộp cơm lên bàn đã nhanh chóng bỏ chạy.
Ninh Yên lấy đũa dự phòng ra: “Anh thích ăn thịt kho tàu, mau ăn đi.”
Nghiêm Lẫm nhìn cô mỉm cười, bỗng nhiên tay hắn đưa lên cúc áo, bắt đầu cởi từng chiếc cúc ra.
Ninh Yên ngẩn ngơ, mặt cô đỏ ửng: “Anh... Anh cởi quần áo làm gì?” Cô sao thế này? Cô đang chờ mong xảy ra chuyện gì chứ?”
Trong mắt Nghiêm Lẫm hiện lên ý cười: “Đừng khẩn trương, chỉ muốn cho em xem áo chống đạn mà thôi.”
Ninh Yên:…
Rõ ràng người đàn ông này đang trêu chọc cô! Nhưng cô không có chứng cứ!
Ánh mắt cô sáng lên, kịp phản ứng lại, cô ngạc nhiên hét lên: "Đây là áo chống đạn từ nước ngoài mang về phải không? Ông nội Nghiêm đã cướp về được rồi?"
Quả nhiên, ông cụ Nghiêm đã ra tay, áo chống đạn liền thuận lợi nằm trên người Nghiêm Lẫm .
Đối với điều này, Ninh Yên vui vẻ cười lớn, này thì đoạt đồ, ha ha.
Ở Ninh gia, Nghiêm Lẫm tất cung tất kính dâng lễ vật, bao gồm điểm tâm, vải may, sách và một số đống đồ linh tinh.
Ninh Hãn Hải bình tĩnh nhìn thiếu niên trẻ tuổi trước mặt một hồi lâu, trong lòng Nghiêm Lẫm bồn chồn.
Dương Liễu khẽ cười nói: "Tới thì tới thôi, sao lại mang theo nhiều quà như vậy? Mua nhiều đồ như vậy nhất định phải tốn rất nhiều tiền."
Bà ngắt lời, khiến Nghiêm Lẫm âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Đây là một chút tâm ý của cháu. Tiểu Yên nói bác trai thích ăn, đặc biệt là mứt táo.”
Dương Liễu như mẹ chồng nhìn con rể, càng nhìn càng thích, thấy hắn có tâm như vậy, bà càng vui vẻ hơn.
"Nhà cháu nghĩ thế nào về chuyện giữa cháu và Tiểu Yên? Tiểu Yên cũng không còn nhỏ nữa, chuyện chung thân đại sự mấy đứa suy xét như thế nào?"
Ở nông thôn kết hôn sớm, 17 18 tuổi đã bắt đầu hẹn hò, tìm được người phù hợp liền kết hôn.
Bọn họ không coi trọng giấy đăng ký kết hôn, chỉ cần có tiệc rượu thì đã trở thành vợ chồng.
Những người trạc tuổi Ninh Yên đều đã kết hôn rồi.
Ninh Hãn Hải trừng mắt nhìn bà: "Bà đang nói nhảm cái gì vậy? Tiểu Yên còn nhỏ, bây giờ là thời điểm tốt để lập nghiệp."
Dương Liễu là phụ nữ nên coi trọng hạnh phúc gia đình hơn: "Lập gia đình không ảnh hưởng đến sự nghiệp, sinh con lúc trẻ tôi có thể giúp đỡ chăm sóc đứa bé."
Theo quan điểm của bà, phụ nữ nên hy sinh sự nghiệp vì gia đình, là người phụ nữ đảm đang, chăm sóc chồng và nuôi dạy con cái.
Nhưng bà cũng không ngốc, bà biết hai cha con Ninh Yên và Ninh Hãn Hải đều không thích giả thuyết này.
Nghiêm Lẫm ngay lập tức bày tỏ lập trường của mình: "Cháu rất muốn kết hôn, nhưng mọi thứ đều dựa trên mong muốn của Tiểu Yên. Ông nội cháu cũng rất thích Tiểu Yên."
Vấn đề thành phần gia đình mà ông nội Nghiêm quan tâm nhất đã được giải quyết hoàn toàn nên không gì có thể ngăn cản họ ở bên nhau.
Hắn không còn trẻ, nên rất muốn kết hôn, nhưng hắn tôn trọng mọi quyết định của Ninh Yên.
Ninh Yên khẽ lắc đầu: “Tạm thời con sẽ không cân nhắc việc kết hôn.”
Mới 20 tuổi thôi, sao phải gấp gáp như vậy?
"Con, đứa nhỏ này..." Dương Liễu không khỏi lo lắng, đêm dài lắm mộng a, mọi phương diện của Nghiêm Lẫm đều rất tốt, lại nổi tiếng như vậy, lỡ như bị đoạt mất thì sao?
Ninh Hãn Hải ho khan một tiếng, nói: "Khụ khụ, đi pha cho tôi một chén trà."
Dương Liễu theo thói quen đứng dậy đi vào phòng bếp rót trà.
Sau khi Ninh Hãn Hải lừa được vợ đi, ông nhìn hai thanh niên nói: "Tiểu Yên, đừng nghe theo mẹ con, không phải nóng vội kết hôn. Cứ cố gắng làm việc lúc còn trẻ, cố gắng đừng bỏ cuộc, sau này không cần phải tiếc nuối."
Ninh Yên là người có tham vọng, tính tình và tầm nhìn khác hẳn người thường, ông thà thấy cô tỏa sáng trong sự nghiệp, còn hơn tầm thường trong gia đình.
Nói gì mà cân bằng giữa gia đình và sự nghiệp, có bao nhiêu người có thể làm được điều đó chứ?