Ninh Yên vẻ mặt lãnh đạm, "Được rồi, ông xin chỉ thị đi, ông cứ từ từ, nóng vội không phải phong cách của tôi."
Làm thế nào thịt rơi vào miệng cô có thể được lấy ra lại? Tới địa bàn của cô rồi, dù có là hoàng đế đến cũng đều vô dụng.
Bỏ lại câu nói không rõ ràng này, cô rời đi một cách vô tư để lại hiệu trưởng với một biểu cảm khó đoán.
Ninh Yên không đến Dương gia mà đến nhà Dương Bội Bội, hôm nay là sinh nhật con gái Dương Bội Bội, Ninh Yên chuẩn bị một món quà cho cô gái nhỏ, đó là một đôi kẹp tóc ngọc trai.
Cô gái nhỏ xinh đẹp, cô bé ôm lấy Ninh Yên nũng nịu kêu bằng dì.
Không biết tại sao, Ninh Yên rất được trẻ con yêu thích, bất kể là Louisa ngoại quốc hay là một cô bé trong nước, tất cả đều rất thích cô.
Ninh Yên cũng lấy ra một cái bánh kem nhỏ, "Nhân Nhân, sinh nhật vui vẻ nha, chúc cháu luôn vui vẻ và khỏe mạnh."
Phí Nhân Nhân mỉm cười ngọt ngào với cô, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ, "Cảm ơn dì Ninh, Nhân Nhân rất yêu dì."
Trong lòng cô bé, ông ngoại là người lợi hại nhất, còn Ninh Yên là người thứ hai, nguyên nhân tại sao ư? Cô bé đã từng đến tập đoàn Cần Phong, có rất nhiều xưởng, rất nhiều công nhân đều do Ninh Yên quản lý.
Suy nghĩ của đứa trẻ thật đơn giản như vậy.
Các thành viên trong gia đình Phí gia đều có mặt, bao gồm cả cha của Nhân Nhân, Phí Du.
Mẹ của Phí Du vốn định dẫn hai đứa con mình về, lấy lý do muốn chúc mừng sinh nhật cho cháu gái, nhưng thực ra là muốn kiếm chỗ tốt cho con mình nên đưa tất cả lên thành phố.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Ninh Yên, bà lập tức co rúm sang một bên, thậm chí rắm cũng không dám thả.
Thấy vậy, khóe miệng Dương Bội Bội giật giật, bảo sao, người ác thường gặp kẻ ác, cũng không đúng, Ninh Yên không phải kẻ ác.
Chỉ có thể nói, Phí gia chuyên bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh.
Cô mở bánh ra, phân phát cho mọi người, mỗi người nhận được một vài miếng.
Khi cô em chồng Phí vừa nghe đến bánh kem, cô lập tức kinh ngạc, đây là món ngon nhất mà cô từng ăn, "Thật keo kiệt, sao cô có thể chỉ tặng món quà nhỏ như vậy? Còn không đủ để tôi nhét kẽ răng của mình."
Ninh Yên nhíu mày, "Bà đang nói chuyện với tôi sao?"
Ánh mắt cô lạnh lùng, cô em chồng họ Phí cảm thấy cô sẽ xông ra đánh người bất cứ lúc nào, vì vậy cúi đầu sợ hãi, "Tôi chưa nói gì cả."
Hôm nay là ngày tốt lành, Ninh Yên cũng lười so đo với cô, sờ sờ đầu Nhân Nhân, lại sờ cái đầu đứa nhỏ của Khang Nhạc.
Hai anh em họ ăn một ngụm kem lớn, ánh mắt sáng ngời, "Ngon quá, dì Ninh."
Mối quan hệ giữa Ninh Yên và Dương Bội Bội ngày càng tốt hơn, thường xuyên lui tới và cũng rất thích hai đứa trẻ này. "Đây là bánh sinh nhật, khi nào các cháu tới sinh nhật, dì lại đem đến cho các cháu ăn. "
"Cảm ơn dì Ninh.” Khang Nhạc nghe đến cậu cũng có phần, nheo mắt lại cười.
Cậu bé đặc biệt thích dì Ninh, dì trông rất đẹp và luôn có thể nghĩ ra những món ăn mới lạ.
Dương Bội Bội thường ngày ăn không ít bánh, nhưng đều là loại sau khi để thời gian dài sẽ trở nên cứng.
Nhưng chiếc bánh kem này thì khác, rất tươi và ngon, "Cô tự làm sao? Ngày thường cô rất bận rộn, còn phiên cô làm bánh như vậy.”
Ninh Yên khẽ mỉm cười, "Tôi chỉ là nói thôi, em gái tôi mới là người làm, bất kể là bánh ngọt phương đông hay phương Tây, em ấy đều rất giỏi, nếu muốn ăn thì có thể đến nhà tôi."
Ánh mắt Dương Bội Bội sáng lên, "Được rồi, tôi nhất định sẽ đi."
Phí Du lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Yên trong truyền thuyết, theo như lời kể của mẹ và hai em, cô là một người phụ nữ độc đoán xấu xa vô lý.
Trong miệng con gái, cô là một người dì tốt và lợi hại.
Trong miệng của vợ, cô là một thiên tài vô cùng thông minh và tài năng.
Nhưng dù thế nào đi nữa, đó không phải là người mà hắn có thể đắc tội.
Cô không chỉ là tổng giám đốc của tập đoàn Cần Phong, còn rất được cha vợ đặc biệt coi trọng, từng đã lên báo nhiều lần và có sức ảnh hưởng xã hội nhất định.