"Đồng chí Ninh Yên, thật vinh dự cho gia đình chúng tôi khi đồng chí có thể tới đây."
Mẹ Phí không khỏi trợn tròn mắt, nhưng bà không dám nói gì.
Ánh mắt Ninh Yên quét qua Phí gia, ánh mắt của cô nhìn đến nơi nào, tất cả mọi người đều bất giác co rúm người lại, dựng tóc gáy.
"Nhân Nhân rất thông minh, nếu dạy dỗ tốt, có thể sẽ là tôi thứ hai. "
Con gái của họ sao? Cũng có thể trở thành một nhân tài của đất nước.
Dương Bội Bội không khỏi nở nụ cười, đây là phúc khí tốt nhất cho con gái, "Cảm ơn lời nói tốt đẹp của cô, nếu có thể có được nửa năng lực của cô, tôi liền cảm ơn trời đất a."
Với mục tiêu như vậy trước mắt, cần phải chăm chỉ, nỗ lực.
Ninh Yên ôm hai đứa trẻ, "Nhân Nhân, Khang Nhạc, các cháu phải chăm chỉ học tập và làm giàu kiến thức cho bản thân, chỉ có như vậy mới trở nên mạnh mẽ hơn, các cháu có thể tự mình bước đi trên thế giới, các cháu cũng có thể có nhiều lựa chọn hơn."
Mắt Khang Nhạc lấp lánh "Có thể giống như dì sao?"
Ninh Yên hơi hơi gật đầu, "Đúng vậy, mạnh mẽ không sợ hãi, không cần nhìn sắc mặt ai, ai dám bắt nạt, trực tiếp đánh trả, các cháu có muốn làm một người như dì không?"
"Muốn ạ." Hai đứa trẻ đồng thanh nói, ai lại không khao khát trở thành kẻ mạnh?
"Vậy dì sẽ luôn theo dõi các cháu. "
Phí gia cảm thấy cô đang dạy hư những đứa trẻ, nhưng... Quên đi, muốn sao thì muốn.
Ninh Yên không ở lại lâu, nhìn đồng hồ, "Tôi còn có việc, đến lúc phải đi rồi."
Dương Bội Bội sững sờ, "Ở lại ăn tối đã, đều đã chuẩn bị xong rồi."
Ninh Yên đứng lên, "Lần sau đi, gần đây tôi rất bận, vẫn còn rất nhiều chuyện chờ tôi trở về giải quyết."
Dương Bội Bội không giữ cô lại được nên lấy một ít trái cây và đồ ăn vặt cho cô.
Ngay khi Ninh Yên rời đi, cả Phí gia thở phào nhẹ nhõm, ôn thần cuối cùng cũng rời đi rồi.
Cô em chồng Phi cuối cùng cũng dám lên tiếng: "Có chút quyền liền kiêu ngạo như vậy, người không biết còn tưởng rằng cô bận rộn hơn cả lãnh đạo quốc gia."
Nhân Nhân mở to đôi mắt tò mò hỏi: "Dì, dì đang nói về dì Ninh sao? Lần sau gặp dì Ninh cháu sẽ nói lại với dì ấy."
Đừng xem cô bé chỉ là một đứa nhỏ, thực ra, cô bé rất thông minh, người nào không thích cô bé, người nào đối xử tốt với cô, cô bé đều biết rất rõ ràng.
Dì Ninh nói rằng khi đối với người không thích mình, trực tiếp làm lơ.
Cô lại không phải là tiền, làm sao có thể mọi người đều thích? Nếu không thích, chỉ cần nghĩ đối phương không có tầm nhìn.
So đo với người không có tầm nhìn, sẽ trở nên ngu ngốc.
Ừm, chú và dì đều ngu ngốc.
Cô em chồng Phí:...
Khang Nhạc đảo mắt, "Sao có thể? Dì Phi sợ dì Ninh, dì Ninh có mặt ở đây, dì không dám nói chuyện, cả người đều run. "
Đứa nhỏ thật đáng ghét, nói bừa cái gì đâu mà toàn lời nói thật.
Tuy nhiên, bảo mẫu Dương gia đang làm việc trong bếp, ai dám trút giận lên đứa trẻ? Nghẹn.
Ở phía bên kia, Ninh Yên đạp lên con đường ráng nắng trở về.
Thay vì trở về nhà, cô nhanh chóng đến tòa nhà của giáo sư.
Ba gia đình mỗi người sắp xếp ở một tòa nhà nhỏ, bận rộn thu dọn đồ đạc, Ninh Nhị dẫn theo các em trai và em gái của mình đến giúp giới thiệu tình hình ở đây.
Đây là công việc mà đứa nhỏ Ninh gia quen thuộc, họ đều làm thuần thục.
Cả ba giáo sư đều lắng nghe cẩn thận và thỉnh thoảng đặt câu hỏi.
Ninh Tứ quay đầu lại, thấy Ninh Yên đang đứng ở cửa, vui vẻ chào hỏi: "Chị cả, chị về rồi, có mệt không? Có đói bụng không?”
"Em có sôcôla, chị cả, chị ăn lót dạ đi. "
"Chị, chị ngồi yên đừng động đậy, để chúng em đến thôi. "
Ba anh chị em Ninh gia ôm lấy Ninh Yên, blah blah nói chuyện không ngừng.
Ninh Yên khẽ mỉm cười: "Tối nay sẽ liên hoan ở đây, tẩy trần cho các giáo sư mới, sau đó mời tất cả các giáo sư khác đến nhà ăn làm vài món ăn ngon, một tiếng nữa sẽ tập trung ở đây."
Có quá nhiều người, nấu ăn rất rắc rối, thời tiết này quá nóng đẻ ăn lẩu.
"Được.” Trong lòng Ninh Nhị có một ý tưởng, mỗi người một món ăn, nếu đếm đầu thì sẽ biết nên gọi bao nhiêu món ăn.