[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 904

Chương 904 -
Chương 904 -

Ninh Tứ kéo quần áo của Ninh Yên, ánh mắt trông mong nhìn cô, "Buổi tối chúng ta đi ăn thịt nướng nhé?"

Ninh Miểu cũng giật giật cánh tay cô, cùng một mong muốn.

Người trẻ tuổi thường thích ăn thịt nướng.

Ninh Yên liếc mắt nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ, "Các em muốn ăn đúng không?"

"Hì hì."

Ninh Yên thường mời giáo sư ăn cơm và giao tiếp với nhau, đó là một thói quen. "Tiểu Nhi, đi xem có nguyên liệu gì không, nếu có, nướng thịt rồi ghi vào tài khoản của chị."

"Vâng "

Sau khi đuổi hai anh em đi, Ninh Miểu dựng tai nhìn ra bên ngoài, chờ Kim Tích Như đi làm về.

Ninh Yến nhìn ba vị giáo sư, bọn họ đều có chút lo lắng.

Bỗng nhiên chuyển đến một môi trường xa lạ, cũng không biết điều gì sẽ xảy ra trong tương lai.

Ninh Yên không nói nhiều lời an ủi, nói thêm cũng vô dụng, sau một thời gian dài sẽ ổn thôi.

"Theo lệ thường, mỗi người có một khoản trợ cấp an cư, 100 đồng, hãy viết báo cáo chô tôi, tôi sẽ phê duyệt."

Nhà bọn họ nghèo khó, vì vậy chỉ mang theo quần áo và nhu cầu yếu phẩm hằng ngày để thay.

Thầy Tôn ngạc nhiên nói: "Còn có trợ cấp an cư sao?"

Tòa nhà quá lớn, đủ cho cả gia đình họ sinh sống, lại được trang bị nội thất đơn giản, những lời Ninh Yên nói đều đã thực hiện, bọn họ dường như có thể tin tưởng cô.

Ngụy Bạch ôm chặt cháu gái nhỏ, sắc mặt vẫn rất xấu.

Tề Lỗ nhỏ tuổi hơn Ngụy Bạch, nhưng ông đầu đầy tóc bạc, ánh mắt đầy phong sương, ông đang bế một đứa trẻ, miệng mím chặt, im lặng, vẫn là im lặng.

"Đúng vậy." Ninh Yên khẽ gật đầu: "Ở đây có một cung tiêu xã, nếu thiếu thứ gì thì đều có thể mua, nếu cần giúp đỡ thì có thể tìm Ninh Nhị, chính là em trai tôi, em ấy phụ trách phần này."

"Nếu bây giờ có bất kỳ yêu cầu nào, có thể hỏi trực tiếp tôi. "

Ngụy Bạch vốn im lặng một hồi, do dự, ngập ngừng nói: "Cô có thể... Cho chúng tôi một ít khoai lang trước được không?"

Mặt ông đỏ bừng.

Ninh Yên:...

Đây là đói bụng sao? Là cô đã sơ suất.

"Miểu Miểu, đến nhà ăn xem thử, có gì để ăn? Lấy nhiều một chút."

"Được."

Ninh Miểu nhanh chóng quay lại, trong tay xách theo một cái túi lớn, lúc mở ra thì thấy bên trong đầy bánh bao trắng trẻo, mập mạp, còn có khói nóng.

Mọi người đều không động, hai đứa trẻ nhìn bánh bao chảy nước dãi, nhưng lại không dám nhúc nhích.

Mặt Ngụy Bạch càng đỏ hơn, "Khoai lang là được rồi."

Ông không ăn cũng không sao cả nhưng cháu gái nhỏ đói không thể được, đứa nhỏ ngã vào vòng tay của ông, say xe và nôn mửa, chỉ phun ra nước trong.

Ninh Yên cảm thấy không ổn, cầm lấy hai cái bánh bao đưa cho đứa nhỏ, đứa nhỏ không nhịn được ham muốn trong lòng, cắn một miếng lớn để ăn, đều đói bụng.

"Chúng tôi không có để cho nhân viên của tập đoàn Cần Phong chịu đói, đã là nhân viên của tôi, tôi liền có trách nhiệm bảo vệ nhân viên của mình, đó là cam kết của tôi."

Lời nói của cô rất to và khí phách, làm người khác rơi nước mắt.

Thân thể Ngụy Bạch khẽ run lên, hai mắt dần dần đỏ lên.

Tề Lộ vô cảm, sững sờ nhìn Ninh Yên, thầy Tôn là người xúc động nhất, nước mắt lăn xuống.

Sự khổ cực của bọn họ cuối cùng có thể chấm dứt? Phải không?

Ninh Yên làm như không nhìn thấy, đưa cho bọn họ từng cái bánh một, "Ăn hết đi, tôi đãi các người bữa cơm này, đừng khách khí với tôi."

Đứa trẻ gầy gò trong vòng tay Ngụy Bạch ngạc nhiên kêu lên: "Ông nội, có thịt! Thịt."

Một chiếc bánh bao thịt khiến cô bé vui vẻ, mỉm cười, thịt rất ngon.

Ninh Yên không cần phải suy nghĩ cũng biết trước kia bọn họ có cuộc sống gì, "Ăn nhiều một chút, mau mau lớn lên."

Đứa trẻ đột nhiên nhìn chằm chằm vào cô, "Chị, chị là tiên nữ sao?" Xinh đẹp lại lương thiện.

Ninh Yên:...

Cô tiếp nhận những lời này thế nào đây?

Cô sờ sờ mặt mình, tràn đầy tự tin gật đầu: "Ừm, đây là tiểu tiên nữ xinh đẹp nhất trên đời."

Không phải cô khoa trương, bọn trẻ đều cảm thấy rằng cô là tiên nữ và đều thích dính lấy cô.

Đúng lúc này, cô đột nhiên hiểu được tại sao mình lại có nhân duyên tốt với đám nhỏ như vậy, vì đẹp nha!

Bình Luận (0)
Comment